Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1508: Dương nguyên thư (1)




Ánh mắt mọi người trên Hồng Nguyệt thành nhất thời nhìn phía đám bốn người Ninh Viễn Môn, Ninh Hoài Thụ sau khi bị Đường Khánh một cước đạp xuống, tự giác xấu hổ và giận dữ không ngớt, không còn mặt mũi nào lại nhìn mọi người, một mực không đứng lên nữa.

Sắc mặt bốn người Ninh Viễn Môn trở nên trắng bệch một mảnh, loại tràng cảnh này bọn họ chưa từng trải qua?

Đặc biệt Ninh Khả Vi bên trong hắc bào tựa hồ lóe ra ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, lại nghĩ tới người này lúc trước làm chủ sự vụ của Hồng Nguyệt thành, bốn người đều là sợ hãi không nhẹ, sắc mặt trắng bệch.

Phó Nghi Xuân cắn răng nói:

– Trước khi Khương thành chủ tiến nhập Địa Lão Thiên Hoang đã căn dặn do Nguyễn Hồng Ngọc quản lý nội sự, Ninh Khả Nguyệt chưởng quản ngoại sự. Hiện tại Ninh Khả Nguyệt lại căn dặn Nguyễn Nguyên Tư chấp chưởng ngoại sự, như vậy tất cả công việc do Nguyễn gia tỷ đệ quyết định là được, năm người chúng ta thân là hội nghị thành viên, chính là tận chức phụ tá.

Người của Hồng Nguyệt thành nội tâm đều là sinh ra cảm giác vô cùng khinh bỉ.

Trên mặt bốn người Phó Nghi Xuân nóng hừng hực, bọn họ cũng cảm nhận được mọi người khinh miệt và khinh bỉ, nhưng so sánh với trực diện đối đầu với uy áp của Ninh Khả Vi, bọn họ tình nguyện lựa chọn cúi đầu.

– Hừm, các ngươi năm trước chính là phế vật, bây giờ vẫn là phế vật…

Ninh Khả Vi khinh miệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, tựa hồ còn mang theo một tia tức giận chê cười hắn không chịu tranh đấu.

Một mực ở bên cạnh quan sát, chưa từng mở miệng, Đường Khánh sau khi nghe được câu này khẽ cau mày lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

Trên mặt bốn người Phó Nghi Xuân đỏ bừng muốn nhỏ ra máu, hận không thể lúc trước bị Đường Khánh một cước giẫm lên xuống phía dưới chính là mình, như vậy có thể trốn ở phía dưới không cần ra.

Ninh Khả Vi đưa mắt nhìn phía hai người Nguyễn Hồng Ngọc, lạnh nhạt nói:

– Nếu toàn bộ Hồng Nguyệt thành bây giờ nghe theo hai người các ngươi nói, như vậy hướng đi của Hồng Nguyệt thành sẽ gánh vác ở trên vai hai người các ngươi rồi.

Hai người đều là trong lòng chấn động, tựa hồ nghe ra ý tứ hàm xúc không tầm thường nào đó, hoảng sợ nhìn lẫn nhau một cái, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

Loại trọng trách to lớn này đè xuống, để hai người có chút thở không nổi.

Ninh Khả Vi nói:

– Nếu là lựa chọn chống cự, không chỉ có tối nay phải đối mặt với ta, đối mặt toàn bộ Tứ Cực Môn. Xem như may mắn vượt qua tối nay, ngày mai mặt trời vừa mọc lên, chính là còn phải đối mặt toàn bộ tông phái bên trong Đông Vực bị Hồng Nguyệt thành áp chế, hai người các ngươi có đủ tự tin sao?

Nguyễn Nguyên Tư tỷ đệ sắc mặt trắng bệch không gì sánh được, loại sự tình này làm sao có thể nói đủ tự tin được? Hồng Nguyệt thành sừng sững Đông Vực vô số năm qua, trời biết bên dưới ẩn tàng bao nhiêu cừu địch, nếu là một ngày thế suy, kết quả khó có thể tưởng tượng.

Ánh mắt của Nguyễn Nguyên Tư hướng về phía Hồng Hoàng Lam Tam lão nhìn lại, trưng cầu ý kiến của bọn họ, lúc này hắn đã toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Tam lão đều là thở dài một tiếng trong lòng, cho hắn một thần sắc cổ vũ, ý tứ là tất cả toàn bộ do hắn làm chủ

Ba người này chiến đấu tạm được, năng lực xử lý đại sự thập phần hữu hạn, bọn họ cũng có tự mình hiểu lấy, cho nên mới không tham dự chính sự.

Nguyễn Nguyên Tư chật vật nuốt từng ngụm nước miếng, nhìn khắp bầu trời ánh mắt sáng quắc của võ giả Hồng Nguyệt thành, còn có đối diện đám người Tứ Cực Môn sắc mặt lạnh như băng, Ninh Khả Vi một thân ở trong hắc bào khó có thể nắm bắt tâm tư.

Tựa hồ vào thời khắc này làm ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời.

Hắn run rẩy thân thể, cắn răng nói:

– Ta, đáp ứng rồi!

Những lời này dùng hết tất cả khí lực của hắn, cả người đều uể oải xuống phía dưới, trở nên chán nản.

Khắp bầu trời đại tuyết bay tán loạn, rơi vào trong lòng mỗi một vị cường giả Hồng Nguyệt thành, khó khăn xua tan phân hàn ý.

Trên Tử Vân Phong một mảnh vân vụ bao phủ, thần thức càng không thể xuyên thấu bên trong, dưới ánh trăng giống như một cái bóng của quái thú, cắn nuốt tất cả quang mang.

Sắc mặt của Ninh Khả Nguyệt càng trở nên khó coi, cấm chế trong núi này đã thay đổi, đã không còn là thủ đoạn do Hồng Nguyệt thành bày ra nữa. Như vậy cường giả Hồng Nguyệt thành trấn thủ ở trong núi này, sợ rằng đã dữ nhiều lành ít.

Khắp bầu trời hoa tuyết phiêu đãng, giữa thiên địa càng phát ra áp lực trầm trọng.

Sắc mặt nàng âm trầm không gì sánh được, giơ tay lên, một đạo kim quang xếp thành đao ảnh, bay thẳng đến sơn thể chém xuống.

– Tê…

Không có chấn động mạnh như đã đoán trước, mà là một đạo cấm chế chi quang tựa như vải vóc bị xé mở, giống như áo ngoài của ngọn núi bị vỡ nát, lộ ra da thịt trắng bóc bên trong.

Ninh Khả Nguyệt trong nháy mắt hóa thành một đạo kim quang trốn vào trong đó, mấy cái thoáng hiện, đã xuất hiện đứng ở trên đỉnh núi, dưới ánh trăng phảng phất như mặt trời chiều chiếu ảnh.

Một mảnh cảnh tượng thê thảm hiện lên ở trước mắt, toàn bộ đệ tử Hồng Nguyệt thành đều phơi thây trên mặt đất.

Trên bầu trời lối vào Địa Lão Thiên Hoang, bị một tầng sương trắng mênh mông ngăn cản, tựa hồ là cửa vào thổ ra khói mê, hít thở một cái, khiến không người nào có thể tiến nhập.

Sắc mặt của Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh dọa người, một bước đi tới trước một cổ thi thể, cúi người nhẹ nhàng đem hắn ôm lấy.

Chính là Khương Biệt Ly, thân thể bị trực tiếp xuyên qua trái tim, bốn phía cũng không có vết tích chiến đấu, là bị người một chiêu giết chết.

Thất giai Vũ Đế bị người một chiêu chém giết.

Trong mắt Khương Biệt Ly lộ ra thần sắc kinh khủng, hiển nhiên chết không nhắm mắt.

Đột nhiên Khương Biệt Ly rũ tay xuống tựa như co giật giật mình.

Ninh Khả Nguyệt trong lòng cả kinh, vội vàng nắm được tay hắn, có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Nhưng vào lúc này, Khương Biệt Ly bỗng nhiên giương đôi mắt, trong mắt nổ bắn ra một đoàn lục mang, vừa mở đã phun ra một ngụm khói đặc kịch độc tới.

Ninh Khả Nguyệt phản ứng cực nhanh, một đạo đế khí phá thể ra ngăn cản ở trước người, nhưng khói đặc dĩ nhiên có thể trực tiếp ăn mòn đế khí, thoáng cái đã vọt tới trước mắt nàng.

– Hừm…

Ninh Khả Nguyệt khẽ hừ một tiếng, một âm phù cổ quái đột nhiên hiện lên, đem khói đặc kịch độc thổi tan ra, mà thân thể của nàng cũng mau chóng lui về phía sau mấy thước, cảnh giác mà quan sát.

Trên đỉnh núi thi thể lung tung toàn bộ đều động, từng người từ dưới đất bò dậy, lắc lắc đầu, động tác thập phần chậm chạp, ánh mắt lóe ra lục mang cũng chứng minh bọn họ đã là người chết, bị người khống chế.

– Ai?

Nàng âm trầm tức giận quát một tiếng, sát khí không chút nào che giấu thả ra ngoài, giống như từng đạo cương phong bén nhọn bắn nhanh đi.

Những kẻ này đều là đệ tử Hồng Nguyệt thành, không chỉ có bị người giết chết, hiện tại ngay cả thi thể đều người khác lợi dụng, Ninh Khả Nguyệt nội tâm lửa giận khó có thể áp chế thiêu đốt lên, thần thức điên cuồng hướng bốn phương tám hướng lan truyền đi, nhưng thủy chung không phát hiện được người nào.