Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1458: Nhan diện (2)




– Cái gì?

Tất cả mọi người đều cả kinh, tuy rằng Trần Văn là tiện tay, nhưng hắn dù sao cũng là Võ Đế tứ Tinh đỉnh phong, hơn nữa thân là thành viên trung tâm Đao Kiếm Tông, tu vị kiếm khí hơn xa cùng bậc nhưng cũng chỉ có thể hơi chiếm thượng phong

Trong lòng Bắc Minh Lai Phong và Thừa Hạo Miểu càng kinh hãi dị thường, bọn hắn thấy qua Lý Vân Tiêu đánh một trận với Nhuận Tường, căn bản không mạnh như vậy

Chuyện gì xảy ra?

Căn cơ võ đạo của hắn không phải bị hủy, khó có thể tiến bộ nữa sao?

Hai người nhìn một cái, đều thấy vẻ kinh hãi và nghi hoặc trong mắt đối phương, còn có ngưng trọng thật sâu.

– Ồ?

Lão giả bên người Trần Phong cũng phát ra một tiếng kêu nhẹ, cảm thấy có chút khó tin, thoáng giương mắt lên, trọc khí trong con ngươi xua tán đi không ít.

Trần Văn nghe thấy mọi người kinh ngạc, càng thẹn quá hoá giận, vốn cho rằng một ngón tay của mình dù thế nào cũng sẽ khiến đối phương chật vật không chịu nổi, thậm chí phế đi đối phương, không nghĩ tới cũng chỉ thổi bay góc áo, khiến hắn tức giận đến bốc khói.

– Không biết tốt xấu

Trần Văn lạnh quát một tiếng, một đạo kiếm chỉ điểm ra, lập tức một thanh trường kiếm phù hiện trên không hắn

– Nhất Thức Vô Thanh

Trường kiếm ra khỏi vỏ, cả người hắn hợp nhất vứi kiếm thức chém thẳng đến, trường kiếm xé rách bầu trời, vô cùng nhanh, uy thế kinh người

Lý Vân Tiêu ở trước mặt mọi người không dám động dùng thiên kiếm đồ, tuy rằng thiên kiếm đồ mấy ngàn năm chưa bao giờ hiện thế, nhưng dù sao cũng là trấn cung chi bảo của Thần Tiêu Cung, ở đây lại đều là tinh anh của bảy đại phái, khó chắc không có người nhận ra.

– Thiên thu nhược tuyết, bán hề như mộng, nhất đao trấn hồn

Thiên Thu Bá Đao lập tức hóa thành bản thể thi biệt, đao mang như biển tản ra, phóng lên trời, uy thế kia vậy mà tương xứng với Nhất Thức Vô Thanhcủa Trần Văn khiến cả bầu trời hóa thành hai nửa phân biệt rõ ràng

Trần Văn trong lòng đại chấn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, lúc này mới trở nên ngưng trọng vạn phần.

Trong tay hắn biến đổi kiếm quyết, quát:

– Nhị Thức Vô Hình

Trường kiếm kia đột nhiên tản ra, vậy mà ẩn mà không thấy, xu thế kiếm khí lại liên tiếp kéo lên, ép cho đại thi biệt kia liên tục lui về sau.

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia lãnh phúng, lúc này hóa thành ba đầu sáu tay, trong tay phải ngưng ra lôi chùy, bước tới trước gõ một cái, Ma Ha cổ văn lôi chi quy tắc hiển hiện, trái tay kết kiếm quyết phù ở trước người, bốn tay khác lại nhanh chóng biến hóa pháp quyết, từng đạo lôi vân xuất hiện ở bốn phía, dần dần hội tụ ra lôi chi tinh hoàn

Đại thi biệt trên bầu trời rốt cục không chịu được nữa, bị ép về lại đao hình, hóa thành một đạo lưu quang rơi xuống.

Mà Lý Vân Tiêu giờ phút này lại như Lôi Thần Hàng Lâm, ba đầu sáu tay, cầm trong tay đại chùy, tinh hoàn hiển hiện ở quanh thân, giơ cái búa lên cao cao hét lớn một tiếng đánh xuống

“Ầm ầm”

Bầu trời ầm vang một tiếng, tinh hoàn lập tức bay ra, lôi điện tràng năng khuếch tán, lấy Trần Văn làm trung tâm hóa thành một mảnh lôi hải điện ngục, tinh hoàn như là thẩm phán chi Thiên Phạt, ầm ầm rơi xuống

Trần Văn trong lòng nhấc lên sóng gió ngập trời, dưới một chiêu Lôi Quyết này, hắn vậy mà cảm thấy tử vong đang tiến đến

– Tuyệt đối không thể, Tam Thức Vô Ảnh.

“Oanh”

Quanh thân Trần Văn phát ra trầm đục, tay cầm trường kiếm, tam thức chỉ thiên, kiếm khí đều hội tụ đến, chém ra lôi hải điện ngục, nghênh hướng tinh hoàn chi lực kia.

– Đã đủ rồi.

Ngay khi hai cổ lực lượng kinh khủng sắp chạm vào nhau, lão giả một mực hai mắt đục ngầu kia chẳng biết lúc nào đã lập lòe tinh mang, hắn nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, thân ảnh cũng xuất hiện ở chính giữa hai cổ lực lượng, hai tay có chút mở ra trước người, vậy mà trực tiếp kéo ra không gian, hiện ra lỗ đen không có gì không thôn phệ, đột nhiên mở rộng

“Ầm ầm”

Hai cổ lực lượng tuy rằng chấn lên tiếng vang kinh thiên, nhưng lại không thể đụng vào nhau, mà đều bị lực lượng hắc động kia thôn phệ

Lão giả hiện giờ không còn chút thư thái lúc trước, mà ánh mắt lập lòe, trên mặt có chút huyết khí dâng lên, hiển nhiên lần này cũng đã khiến hắn mất đi không ít nguyên lực. Hắn ngưng mắt nhìn xuống nói:

– Trần Văn, ngươi quá sơ ý rồi, nếu phá hủy mất nơi này, vậy thì tất cả manh mối đều gián đoạn rồi.

– Vâng, Khai Hồng đại nhân, là ta quá sơ ý.

Trên mặt Trần Văn lộ ra khiếp sợ và mồ hôi lạnh khó có thể xóa đi, vừa rồi nếu hai chiêu va chạm, hắn cũng không có nắm chắc có thể thắng, nếu thua, vậy thì mặt mũi triệt để mất hết rồi.

Đến tận giờ hắn mới sinh ra lòng kiêng kị thật sâu với Lý Vân Tiêu

Người bảy thế lực lớn còn lại cũng khiếp sợ dị thường, trong mắt đều có chút suy nghĩ, nhưng đều cực kỳ ngưng trọng.

Pháp tướng ba đầu sáu tay của Lý Vân Tiêu vừa thu lại, lôi điện quanh thân cũng đều biến mất, một kích vừa rồi hắn cũng đã vận dụng toàn lực, Lôi Quyết tuy rằng cường đại, nhưng cũng hao phí thật lớn, hắn liền vội vàng vận chuyển điều tức.

Nơi nơi này cũng không phải người lương thiện gì, hắn phải thời khắc bảo trì cảnh giác và trạng thái đỉnh phong, nếu không không cẩn thận sẽ vẫn lạc ngay, nếu không phải Trần Văn thật sự khinh người quá đáng, thì hắn cũng không ra tay rồi.

– Nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chiến lực của ngươi đã đạt tới trình độ Võ Đế trung giai, mà tu vị bản thân cũng chỉ là Võ Tôn cửu tinh, quả thực quá mức khiếp sợ.

Trần Khai Hồng không nhanh không chậm nói:

– Ta nghe nói đan điền của ngươi bị hao tổn, căn cơ võ đạo bị hủy, lời đó có thật không?

Lý Vân Tiêu trong lòng cực kỳ cảnh giác, những lời này của Trần Khai Hồng đã khiến mọi người chú ý, hơn mười tia ánh mắt đều rơi vào trên người hắn, nguyên một đám như lang sói nhìn chằm chằm vào con mồi, khiến toàn thân hắn không thoải mái.

– Hắc hắc, có thật hay không, liên quan đến Đao Kiếm Tông ngươi cái rắm? Ngươi ăn no rỗi việc sao?

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, không sợ chút nào chống đối lại.

Thực lực Trần Khai Hồng theo hắn thấy có lẽ không khác lắm với Huyết Thần Tử, chỉ là Võ Đế lục tinh mà thôi. Mọi người ở đây ngoại trừ Bắc Minh thế gia có một người thực lực khiến hắn hơi có chút kiêng kị ra thì không còn Võ Đế cao giai nào khác nữa.

Cái gọi là Võ Đế cao giai, chính là trên thất tinh, đây cũng là đường ranh giới lớn nhất thứ trong cảnh giới Võ Đế, trên thất tinh liền có thể nói là phong vân một cõi, đủ để hoành hành thiên hạ.

Đường ranh giới thứ hai chính là tinh thứ chín của Võ Đế, một khi bước vào cảnh giới Võ Đế cửu tinh, cũng đã là đỉnh đại lục, có thể bễ nghễ thiên hạ, thất đại tông chủ, thập đại Võ Đế, cũng chỉ có vậy.

Mà đường ranh giới cuối cùng chính là cửu tinh đỉnh phong, cái này đã sắp tới đỉnh võ đạo rồi, cũng chỉ có cực ít nhân vật trong thiên hạ đạt tới cảnh giới này, mà kiếp trước Lý Vân Tiêu, Cổ Phi Dương, đúng là cửu tinh đỉnh phong, cường giả tuyệt thế đứng ở đỉnh cao võ đạo.