Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 143: Sát khí quyết (2)




Kế Mông mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, cả kinh nói:

– Vân thiếu, này, đây là vật gì?

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Do sát khí ngưng tụ mà thành Sát thần chỉ! Chính là hàm nghĩa mạnh nhất của Sát Khí Quyết!

Hắn nhìn chăm chú trên hư không, tiếp tục nói:

– Sát thần chỉ này lúc có lúc không, trôi nổi bất định, ngay cả trình độ sơ cấp nhất cũng không thể đạt đến. Bất quá đối với bọn họ mà nói, ba ngày có thể có loại thành tựu này, cũng coi như là không tệ.

– Sát thần chỉ...

Kế Mông khiếp sợ lẩm bẩm.

– Nếu chỉ này thực chất thành hình, uy lực sẽ lớn bao nhiêu?

– Thực chất thành hình?

Lý Vân Tiêu yên lặng nở nụ cười.

– Còn không có người có thể luyện đến thực chất thành hình, nếu trực tiếp dẫn động sát thần giáng lâm, sợ là Cửu thiên Vũ Đế đỉnh cao cũng có thể giết chết. Nhưng này cần sát khí mạnh bao nhiêu? Chí ít là gấp mấy vạn, thậm chí mấy trăm vạn lần. Đừng nói võ giả bình thường, coi như là Vũ Đế cường giả, cũng không làm được.

Lúc này Kế Mông mới thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự có người có thể làm được, trong thiên hạ này ai có thể chống đối!

Lý Vân Tiêu nói:

– Để bọn họ tiếp tục tu luyện, đại quân đại khái còn có hai ngày nữa mới đến, ta trước vào thành đi dạo, tìm dược liệu để Trần Chân vững chắc cảnh giới.

Cổ Vinh vừa nghe, vội vàng chạy tới.

– Vân thiếu, mang ta đi với.

Vẻ mặt hắn đau khổ nói:

– Ta đã liên tục luyện chế ba ngày ba đêm, mang ta đi buông lỏng một chút đi.

– Còn có ta, còn có ta!

Mộng Bạch cũng chạy tới, ở dã ngoại đợi mấy ngày, hắn đã sớm phiền chán. Giờ khắc này da thịt của hắn trắng như tuyết, độc tính sớm đã bị Lý Vân Tiêu hấp thu hết sạch.

Lý Vân Tiêu nói:

– Được, Cổ Vinh, Mộng Bạch, lại kêu lên tỷ tỷ của ngươi, ba người theo ta vào thành. Kế Mông lưu lại hộ pháp cho bọn hắn.

Rất nhanh, Mộng Vũ từ trong đám học viên đi ra, bốn người hướng Phổ Dương Thành mà đi.

Kế Mông nhìn bóng lưng bốn người biến mất, nội tâm không che giấu nổi khiếp sợ, cười khổ lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm:

– Ông trời, lúc này mới mấy ngày? Bát tinh đỉnh cao Võ sĩ...

Phổ Dương Thành là thành trì nằm trên con đường sống lưng của Thiên Thủy quốc, tầm quan trọng cao hơn thành trì bình thường rất nhiều. Đồng thời cũng bởi vì vị trí cực kỳ tiện lợi giao thông, vì lẽ đó cũng là một trong những thành thị phồn hoa nhất của Thiên Thủy quốc.

Lúc vào thành, Lý Vân Tiêu phát hiện người ra vào tựa hồ cũng phải giao tiền, để hắn ngạc nhiên không ngớt.

Rất nhanh, bốn người cũng bị thị vệ gác cổng ngăn lại.

– Bốn người, một người hai trăm tiền đồng, tổng cộng tám trăm.

Một ngân tệ tương đương với một ngàn tiền đồng, tiền cũng không nhiều, nhưng Cổ Vinh lạnh lùng nói:

– Ra vào thành còn phải trả tiền? Điều luật nào quy định như thế?

Thị vệ sững sờ, lập tức cả giận nói:

– Để ngươi ra tiền, là cho ngươi cơ hội vào thành. Xem ra ngươi là không muốn vào thành, vậy mau cút cho ta!

Đột nhiên một môn vệ khác vội vã tiến lên, ngăn cản tên môn vệ kia, ở bên tai không ngừng nói nhỏ, ánh mắt càng là ở trên thân thể bốn người qua lại đánh giá. Đại khái là xem bốn người ăn mặc đều bất phàm, có thể là đại nhân vật gì, môn vệ kia cũng nhíu mày, thiếu kiên nhẫn phất tay nói:

– Được rồi, vào đi thôi!

Cổ Vinh từ lâu tức giận dâng lên, đang muốn nổi giận. Lại bị Lý Vân Tiêu ngăn cản, mỉm cười lắc đầu, liền đi vào thành.

– Vân thiếu, vì sao không cho ta giáo huấn bọn họ một chút! Này rõ ràng là một mình thu phí, xúc phạm luật pháp!

Cổ Vinh tức giận bất bình nói.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Chuyện xúc phạm luật pháp nhiều lắm, ngươi quản hết sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn, then chốt không ở hai tên môn vệ này, bọn họ cũng là làm việc khổ bức. Ngươi cho rằng những tiền thu lại kia bọn họ trực tiếp bỏ vào hầu bao sao? Ta dám khẳng định chín mươi chín phần trăm là phải đưa lên mặt trên.

Mộng Bạch tức giận nói:

– Những quan lại này thật đáng ghét!

Hắn cùng Mộng Vũ từ nhỏ đã tự lực cánh sinh, tự mình kiếm sống, tự nhiên rõ ràng những quan viên kia bóc lột bách tính lợi hại.

Lý Vân Tiêu nói:

– Mặc dù chúng ta ra tay quản, chờ chúng ta vừa đi, nơi này vẫn sẽ tiếp tục hồi phục nguyên dạng. Huống hồ chúng ta bất kể là võ đạo hay Thuật đạo, tâm tính đều phải bỏ qua trần thế ràng buộc. Những chuyện này, lưu lại chờ sau khi Tần Nguyệt lên ngôi, lại chậm rãi xử lý.

Bốn người vừa đi vừa nói, bước chậm ở trên đường phố Phổ Dương Thành, xác thực là một mảnh phồn hoa, nửa điểm cũng không kém thủ đô.

Rất nhanh liền đi tới tiệm bán thuốc lớn nhất Phổ Dương Thành, sau khi đi vào, mấy người nhất thời thất vọng, chủng loại dược liệu bên trong, so với thủ đô kém quá xa. Dù sao thủ đô nhân tài đông đúc, Thuật Luyện Sư cũng không phải số ít. Mà Phổ Dương Thành, sợ là ngay cả một vị Thuật Luyện Sư cũng chưa chắc có.

Lý Vân Tiêu cau mày nghĩ một lát, liền liệt ra mấy vị dược liệu phổ thông, để mỗi dạng chuẩn bị mười phần.

Chưởng quỹ đối chiếu tờ khai lấy thuốc, đột nhiên ngạc nhiên nói:

– Cổ Lan Diệp chỉ còn lại tám phần. Vật này là chủ tài luyện chế thuốc cường thân, vì lẽ đó nhu cầu rất lớn.

Lý Vân Tiêu nói:

– Liền tám phần đi, toàn bộ gói kỹ.

Lúc này có hai người từ ngoài quán đi vào, một người trong đó ánh mắt sáng ngời, trực tiếp nhanh chân tiến lên, một tay đặt ở trên Cổ Lan Diệp, lớn tiếng nói:

– Chưởng quỹ, Cổ Lan Diệp này ta muốn hết. Thuốc cường thân của bổn thiếu gia vừa vặn dùng hết, chỉ chờ Cổ Lan Diệp này.

Chưởng quỹ biến sắc, vội vàng gượng cười nói:

– Ngô Quang thiếu gia, hiếm thấy quang lâm tiểu điếm, nhưng Cổ Lan Diệp này đã bị mấy vị khách nhân kia mua lại.

Ngô Quang biến sắc, hắn đánh giá bốn người một chút, khi thấy Mộng Vũ, đột nhiên sáng mắt lên, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt nhìn xuống nói với Lý Vân Tiêu:

– Cổ Lan Diệp cùng cô nàng này cho ta, ra giá đi.

Mộng Vũ giận tím mặt, lại dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ như thế, nàng đang muốn xông lên, lại bị Lý Vân Tiêu ngăn cản, hắn thấy buồn cười nói:

– Tốt, giá cả dễ thương lượng, nhưng chỉ sợ ngươi không trả nổi.

– Không trả nổi?

Tựa hồ Ngô Quang nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, cười to lên.

– Chưởng quỹ, nói cho hắn biết ta là người như thế nào.

Chưởng quỹ thương hại nhìn Lý Vân Tiêu một chút, khúm núm nói:

– Khách quan, Ngô Quang thiếu gia là con trai của Phổ Dương Thành thành chủ đại nhân, vị Trọng Thái đại sư phía sau này là Thuật Luyện học đồ cao cấp.

– Ồ?

Lý Vân Tiêu nhất thời hứng thú.

– Không biết Trọng Thái đại sư này là học trò của vị Thuật Luyện đại sư nào?

Trọng Thái căm ghét nhìn mấy người một chút, tựa hồ cùng những người này nói chuyện sẽ hỏng bộ mặt của mình, lãnh đạm nói:

– Chẳng lẽ các ngươi còn biết Thuật Luyện đại sư hay sao? Nói cho các ngươi cũng không sao, thầy giáo của ta chính là Thuật Luyện Sư Công Hội Cổ Vinh Cổ đại sư!

Ầm!

Cổ Vinh ở dưới ánh mắt quái dị của Lý Vân Tiêu, trực tiếp ngã trên đất, đen mặt bò lên, khóc lóc nói:

– Vân thiếu, bịa đặt, đây tuyệt đối là bịa đặt!