Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 134: Vũ Vương oai (1)




Những tướng lãnh này tất cả đều là người dòng chính của Lý gia, ở dưới Tần Chính cố ý nhằm vào, tất cả đều thành quan can tư lệnh, tuy rằng quyền quý hiển hách, nhưng trong tay không có một chút thực quyền. Mỗi ngày đều ngốc ở trong nhà trồng hoa dưỡng thảo.

– Lão gia tử, làm sao bây giờ? Canh giờ đã đến, ta xem là sẽ không có thêm người đến!

Cha của Hàn Bách Hàn Thiên Phương nổi giận đùng đùng nói:

– Coi như không có Trung ương quân, dựa vào năm ngàn tinh nhuệ chi sư của chúng ta, cũng có thể xua quân đông tiến!

Lý Thuần Dương khẽ nâng mi mắt, trong đôi mắt một mảnh vẩn đục, hắn quay đầu về bên trái điểm tướng đài nói:

– Tiêu thống lĩnh, bắt đầu đi.

Ánh mắt của Tiêu Khinh Vương híp lại, nhảy lên điểm tướng đài, ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên hào khí sinh ra, đem chân khí hội tụ ở đan điền, từ trong miệng gào thét mà ra, một đạo sóng âm xông thẳng Cửu Tiêu, ở trên bầu trời chấn động, lan truyền đến mỗi một góc trong thủ đô, toàn bộ đế đô chấn động!

– Trấn quốc Thần vệ, trong thời gian nửa nén hương tụ tập dưới điểm tướng đài. Người của năm đội, nếu như không đến, theo tội trái lệnh xử tử!

Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người trong đế đô, bất luận vương tôn quý tộc, hay là người buôn bán nhỏ, đều ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn trên bầu trời. Âm thanh như có thần linh từ trên trời giáng xuống, làm cho tất cả mọi người đều đình chỉ sự tình trong tay, kinh hãi không ngớt.

– Là Tiêu Khinh Vương!

Bỗng nhiên Cao Phong ngẩng đầu, trong mắt sợ hãi không thôi, thất thanh nói:

– Khôi phục, hắn thật sự hoàn toàn khôi phục! Nguồn sức mạnh này, so với năm đó còn cường đại hơn, Lý Vân Tiêu thật sự đem hắn chữa khỏi!

Tần Dương cũng ngơ ngác, sắc mặt giăng kín mây đen, lạnh lùng nói:

– Khôi phục thì đã làm sao? 90% Trung ương quân trở lên là do ta khống chế, chẳng lẽ hắn muốn triệu tập năm đội Trấn quốc Thần vệ đi kháng địch?

Hắn nhìn Cao Phong dáng dấp sợ hãi, cau mày nói:

– Nếu ngươi thấp thỏm không yên, vậy chúng ta liền đi xem xem, xem lần này đệ đệ của ta muốn giở trò quỷ gì!

Nơi sâu xa trong Hoàng cung, Tần Chính một đôi mắt mê ly vẩn đục, nhìn oanh ca yến vũ trước mắt cảm thấy đần độn vô vị, đột nhiên chén rượu trong tay run lên, ánh mắt của hắn tựa hồ trở nên hơi trong suốt lên, tự lẩm bẩm:

– Tiêu Khinh Vương, ngươi rốt cục trở về. Trẫm, rốt cục có thể an tâm.

Tể tướng phủ đệ, Lam Hoằng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt một mảnh nghiêm nghị.

Lam Quang cả kinh nói:

– Cha, thanh âm mới vừa rồi, chẳng lẽ là...

Lam Hoằng trầm tư nói:

– Xác thực là của Tiêu Khinh Vương! Thực lực đệ nhất của Thiên Thủy quốc, vắng lặng năm năm, rốt cục trở về. Điểm tướng đài, điểm tướng đài, xem ra lần này, vận mệnh đã bắt đầu nghiêng.

Lam Quang sợ hãi nói:

– Cha, ý của ngươi là...

Lam Hoằng thở ra một hơi thật dài nói:

– Ngày mai là sinh nhật của Hương phi, ngươi sai người chuẩn bị một phần hậu lễ đưa vào cung đi.

Lam Quang tựa hồ hiểu rõ ra, Hương phi chính là mẹ đẻ của Tần Nguyệt điện hạ.

Đột nhiên trên mặt Lam Hoằng hiện ra một nụ cười, tự nói:

– Xem ra Lý gia trong tương lai rất nhiều năm, sẽ vượt trên chúng ta một đầu. Thế nhưng, hắn vẫn không có ăn đủ thiệt thòi khi thỏ tử cẩu phanh sao.

Trên sông Tần Hoài, thuyền hoa dập dờn, một đôi trung niên đang đối ẩm chè chén, mười mấy mỹ nữ trang điểm lộng lẫy vây quanh hai người không ngừng quyến rũ làm nũng, để hai người vui cười.

Nam tử bên trái một thân trang phục nho nhã, tướng mạo thanh tú, ôm hai mỹ nhân, hai tay không ngừng ở trên người mềm mại của các nàng xoa đến xoa đi, cười to nói:

– Vẫn là Lý Vân Tiêu nháo trò như thế mới tốt, những thư sinh kia tự xưng là sĩ tử phong lưu, tất cả đều lăn về nhà không dám ló đầu. Bây giờ mỹ nhân tuyệt sắc trên Tần Hoài này, mặc ngươi ta chọn.

Nam tử bên phải trên mặt có một vết đao nhợt nhạt, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nói:

– Những hủ nho kia tay trói gà không chặt, chỉ biết ở trên người nữ nhân thở dốc, lại dám đi Lý gia gây sự, đáng đời bọn họ muốn chết. Khổng lão thất phu kia thường ngày tự xưng thanh cao, lần này bị đại vương tử sử dụng như thương, rơi vào kết cục như thế.

Nam tử bên trái nhẹ giọng cười nói:

– Những việc trong triều này, cùng ngươi và ta có quan hệ gì đâu? Cao Phong vì tư lợi, phụ tá đại vương tử. Bạch Mâu khốn khổ vì tình, cam tâm ở sau lưng Tần Nguyệt. Vẫn là Lạc Vân Thường cùng ngươi và ta tiêu sái tự tại. Bây giờ lại ít đi những thư sinh chán ghét kia cùng chúng ta cướp cô nương, Thiên Thượng Nhân Gian a.

– Ha ha!

Nam tử bên phải cũng cười to lên, hai người nâng chén đối ẩm. Một cái tay khác từ lâu không biết mò tới nơi nào, mỹ nhân bên người từng cái từng cái khí thổ như lan, nũng nịu thở dốc.

Đột nhiên hai người chấn động, âm thanh của Tiêu Khinh Vương ở trên trời nổ vang, hai người áp chế thuyền hoa lay động không ngớt, các cô nương sợ đến ngã trái ngã phải. Mãn giang xuân thủy bỗng nhiên sóng cả mãnh liệt, tựa hồ có mưa bão sắp tới.

Hai người ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hướng bầu trời nhìn tới.

Sau một khắc, hơn mười mỹ nhân trên thuyền hoa phát hiện đã mất đi hình bóng hai người, chỉ ở trong thuyền lưu lại lượng lớn kim tệ, chúng nữ nhất thời vui vẻ chia nhau.

– Trấn quốc Thần vệ đội một thống lĩnh Cao Phong, bái kiến Khinh Vương!

Tần Dương cùng Cao Phong là cái thứ nhất chạy tới, Cao Phong nhìn vẻ mặt Tiêu Khinh Vương nghiêm nghị lạnh lùng, nhất thời trong lòng thấp thỏm bất an, đi tới dưới điểm tướng đài, chắp tay tham kiến.

Tần Dương thì lại lạnh lùng nhìn mọi người một chút, đi thẳng tới một bên khác của điểm tướng đài, bình yên ngồi xuống. Hắn nhìn hai, ba ngàn binh sĩ già nua yếu ớt ở dưới đài, vẻ mặt châm chọc.

– Trấn quốc Thần vệ đội hai thống lĩnh Vương Túc Quan bái kiến Khinh Vương!

– Trấn quốc Thần vệ đội năm thống lĩnh Tiêu Thần bái kiến Khinh Vương!

Hai âm thanh từ xa đến gần, chờ thời điểm mọi người quay đầu, hai người một trước một sau đã rơi vào dưới điểm tướng đài, chính là hai trung niên lúc trước ở trên thuyền hoa phong lưu khoái hoạt.

Ở bên trái điểm tướng đài, Lạc Vân Thường cùng Bạch Mâu cũng đứng thẳng lên, dắt tay đi tới dưới điểm tướng đài.

– Trấn quốc Thần vệ đội ba thống lĩnh Bạch Mâu bái kiến Khinh Vương!

– Trấn quốc Thần vệ đội bốn thống lĩnh Lạc Vân Thường bái kiến Khinh Vương!

Năm tên thống lĩnh về vị trí cũ, trong khoảnh khắc, lượng lớn Trấn quốc Thần vệ từ bốn phương tám hướng tràn vào, dồn dập xếp thành hàng đứng ở phía sau năm người, rất nhanh ở dưới đài lại thêm ra hơn trăm người.

Ở một bên khác, hơn hai ngàn học sinh quân kích động không thôi, nhìn anh hùng trong lòng bọn họ từng cái từng cái xuất hiện, nhất thời mỗi cái nhiệt huyết sôi trào.

Lúc này Tiêu Khinh Vương mới nâng mắt lên, hai tay áo phất một cái, lâm phong mà đứng, ánh mắt đến đâu, không người dám ngẩng đầu nhìn thẳng, hắn lạnh lùng nói:

– Chức vụ của Thần vệ, là bảo vệ quốc gia, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ! Bây giờ đại quân Bách Chiến quốc phạm cảnh, bệ hạ khẩu dụ điều quân lệnh, để Trung ương quân đi tới cứu viện. Nhưng tới nay, chỉ có hai, ba ngàn người trình diện. Vì lẽ đó...