Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1296: Xin lỗi, ta thua (1)




Nguyễn Hồng Ngọc mất đi thần thái ung dung, ngưng trọng nói:

– Việc này ta sẽ nói cho Tử Mậu. Người nọ hành sự vô tung vô ảnh, hơn nữa cho tới bây giờ chỉ cầu mục đích, không từ thủ đoạn nào, quả thực so với bất kỳ người nào đều đáng sợ hơn. Nếu là bị hắn nhìn chằm chằm lên, đó chính là phụ cốt chi thư, đuổi đi không được.

Khương Sở Nhiên ngắm nhìn trong màn nước, trong ánh mắt đục ngầu hiện lên một tia thanh minh, đột nhiên nói rằng:

– Tử Thần Cung con khỉ này lại không đề cập tới, làm ta kinh ngạc là, tên Viêm Vũ Thành thành chủ này rõ ràng chỉ có tu vi lục tinh Vũ Tôn, điểm ấy tuyệt đối không giả rồi, nhưng vì sao ta luôn cảm thấy người này thập phần không đơn giản?

Nguyễn Hồng Ngọc lại cười nói:

– Ngươi đây là đa nghi, Nam Vực lần này xuất hiện hai người ở trên vương tọa, đích xác nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ngươi đã phán định người này thực lực chính là lục tinh Vũ Tôn không giả, vậy sẽ không tạo ra được sóng gió gì.

Khương Sở Nhiên lắc đầu nói:

– Không đơn giản như vậy. Đến tâm cảnh như ta bây giờ, cực ít có người có thể hấp dẫn ta chú ý, ngươi không có phát hiện Nhược Mai hai ngày này gầy đi không ít sao?

Nguyễn Hồng Ngọc kinh ngạc nhìn hắn một cái, cáu giận nói:

– Nguyên lai ngươi cũng sẽ quan tâm nữ nhi, ta cho rằng con gái của ngươi chỉ có khương Nhược Băng đây.

Nàng chóp mũi đau xót, nức nở nói:

– Nha đầu ngốc chẳng biết từ đâu học được bí thuật giảm béo gì đó, biết rõ vô ích, lại vẫn như cũ cố chấp không ngừng luyện tập. Hài tử này tâm tính thật để cho người làm mẹ như ta trong lòng chua xót khó chịu, thật hận không thể đem lời nguyền rủa ứng ở trên người ta.

Trong lòng nàng chua xót khổ sở, che mặt nhẹ giọng mà khóc.

Khương Sở Nhiên nghiêm nghị nói:

– Tình huống lần này không giống với trong quá khứ, ta phát hiện Nhược Mai là thật bắt đầu gầy đi, tuy rằng chỉ có hai ngày, lại biến hóa cực lớn.

Nguyễn Hồng Ngọc ngừng tiếng khóc, sẵng giọng:

– Xem ra ngươi còn có chút lương tâm, thực sự dành chút tâm tư ở trên người nữ nhi. Nhược Mai có biến hóa gì? Ta thật sự vẫn không nhìn ra.

Những năm gần đây, các loại biện pháp đều đã thử qua, cũng không thấy hiệu quả, nàng cũng dần dần mất đi quan tâm. Nhưng nghĩ không ra trượng phu vẫn luôn thờ ơ không để ý, dĩ nhiên chú ý tỉ mỉ như vậy, khiến trong lòng nàng thoáng dễ chịu hơn chút.

Khương Sở Nhiên trầm ngâm nói:

– Nàng áp dụng phương pháp giảm béo bất quá là trước đây bình thường vẫn dùng, bất đồng duy nhất đó là dĩ vãng cũng không có hiệu quả, lần này lại có hiệu quả. Mà hết thảy chuyện này, đều là từ sau khi Nhược Mai gặp được Lý Vân Tiêu bắt đầu.

Thân thể Nguyễn Hồng Ngọc chấn động, thất thanh nói:

– Làm sao có thể, chú ấn của Nhược Mai chỉ có Cổ Phi Dương đồng thuật mới có khả năng giải trừ, đây là Lỗ Thông Tử đại sư chính mồm phán đoán tuyệt sẽ không sai, lẽ nào Lý Vân Tiêu này được Cổ Phi Dương truyền thụ đồng thuật?

Trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh sợ, tràn đầy kích động và cừu hận, mất đi hình tượng đoan trang, nội tâm khó có thể ức chế tâm tình ba động.

Khương Sở Nhiên lắc đầu nói:

– Tình hình trong đó ta cũng không biết rõ lắm, nhưng Lý Vân Tiêu cũng không phải Cổ Phi Dương truyền thụ. Phá giải chú ấn của Nhược Mai mấu chốt là bản thân nguyệt đồng, mà không phải là đồng thuật bí pháp của hắn. Coi như hắn có truyền thụ, cũng tuyệt không có cách đem nguyệt đồng từ trên người dời đi ra. Việc này quá mức kỳ quặc, Lý Vân Tiêu này ta nhất định phải điều tra rõ.

– Không sai, sự tình nhất định phải điều tra ra manh mối!

Nguyễn Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, đại hận nói:

– Cổ Phi Dương chết quá tiện nghi nếu như Lý Vân Tiêu này thực sự cùng hắn có liên quan, hừm hừm, đó chính là lão thiên tặng hắn cho chúng ta tiết thù rồi.

Khương Sở Nhiên nói:

– Cổ Phi Dương đã chết, việc năm xưa hà tất giữ mai trong lòng? Hết thảy đều đã qua đời, huống hồ năm đó mọi người từ Địa Lão Thiên Hoang đi ra, hắn thân bị nguyệt đồng ảnh hưởng, tà tính tăng nhiều, thị phi đúng sai đã khó mà định luận, giết chóc quá nặng cũng không phải bản ý của hắn. Huống hồ giải trừ chú ấn của Nhược Mai then chốt vẫn đang ở trên người hắn.

Nguyễn Hồng Ngọc tức giận nói:

– Ta mặc kệ năm xưa Nguyễn gia hầu như diệt vong, tất cả chuyện này đều là Cổ Phi Dương tạo thành, Nhược Mai những năm gần đây chịu khổ, cũng là Cổ Phi Dương tạo thành. Coi như là không có Lý Vân Tiêu, chúng ta đã nắm giữ được manh mối thiên tư rồi, chỉ cần Địa Lão Thiên Hoang lần thứ hai mở ra, tất nhiên có thể tìm ra được thiên tư giải trừ chú ấn cho Nhược Mai.

Khương Sở Nhiên cau mày nói:

– Bất quá là một ít manh mối mà thôi, có thể tìm được thiên tư hay không còn là chuyện khác, cho dù có tìm được rồi, sợ rằng cũng chưa chắc có thể khống chế được. Thiên tư uy lực còn ở trên nguyệt đồng, năm xưa Cổ Phi Dương sau khi đạt được nguyệt đồng tâm tính cũng biến thành thô bạo, thẳng đến từ bên trong Lang Yên Ngọc Cảnh đạt được năm quyển Đồng Thuật Bí Pháp, lúc này mới hoàn toàn ngăn chặn tà tính của nguyệt đồng, thành tựu một đời Vũ Đế. Trong toàn bộ Hồng Nguyệt thành, mặc dù là ta, cũng không có nắm chắc có thể khống chế được thiên tư.

Trên mặt Nguyễn Hồng Ngọc hiện ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, bộ dạng cổ quái, không khỏi châm chọc nói:

– Ngài là Hồng Nguyệt thành chủ, lãnh tụ Đông Vực, thân thể vạn kim, chuyện khống chế thiên tư tất nhiên không thể để cho ngài xuất thủ. Nhược Mai là nữ nhi của ta, việc này một mình ta đi làm là được.

Khương Sở Nhiên mặt vô biểu tình, một lúc lâu mới thở dài nói:

– Hồng Ngọc, ngươi còn đang trách ta năm đó không chịu đi tìm Cổ Phi Dương báo thù sao?

Nguyễn Hồng Ngọc hạ thấp người vuốt cằm nói:

– Không dám. Năm đó ngài là lão thành chủ khâm định tân nhậm thành chủ, người trong Hồng Nguyệt thành cũng đối với ngài trung tâm ủng hộ. Huống hồ ta cũng biết, lúc trước Lang Yên Ngọc Cảnh mở ra, lão thành chủ đối với ngươi ra nghiêm lệnh, nhất định không được cùng Cổ Phi Dương phát sinh xung đột. Lão thành chủ quyết định đúng, Hồng Nguyệt thành và Cổ Phi Dương cũng không có thù, có cừu oán là Nguyễn gia chúng ta, không cần thiết đem toàn bộ Hồng Nguyệt thành dẫn vào. Nếu không phải lão thành chủ anh minh quyết định, chính là Hồng Nguyệt thành sớm đã không có vinh quang như bây giờ.

Khương Sở Nhiên lặng lẽ không nói gì, nhìn khuôn mặt đau khổ và châm chọc của ái thê, đột nhiên than thở:

– Xin lỗi, Hồng Ngọc. Ta không có nghe lão thành chủ nói như vậy, ở trong Lang Yên Thiên tìm tới Cổ Phi Dương.

Nguyễn Hồng Ngọc thân thể đại chấn, gương mặt hoảng sợ, trong đôi mắt đẹp đồng quang chớp động, tràn đầy khiếp sợ và ngạc nhiên.

Khương Sở Nhiên cười nhạt một tiếng, nói: ”

– Xin lỗi, ta đã thua.

Ở sau khi cực độ khiếp sợ qua đi, hai hàng thanh lệ từ trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của Nguyễn Hồng Ngọc chảy xuống, tràn đầy đều là giọt lệ hạnh phúc.