Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1281: Không được đi vào (2)




– Ba tên ngu xuẩn, nghĩ không ra dễ dàng giải quyết như vậy rồi. Trước tiên để cho bọn họ ở trong Giới Thần Bi chơi đùa một trận đi, chờ ta lấy được Đông Hải nguyệt minh châu, rời khỏi Hồng Nguyệt thành sau đó lại chơi đùa với bọn họ.

Hắn mạnh mẽ hít vào một hơi, trực tiếp phóng lên cao, bay ra khỏi con sông dài, từ không trung nhìn lại xuống dưới, lập tức một mảnh ngạc nhiên.

Phía dưới cầu vồng bảy sắc và vườn trái cây đều bị phá huỷ, đại địa cũng nứt ra không còn hình dáng, nước sông bắt đầu nhắm bốn phương tám hướng lan tràn ra, phỏng chừng qua không cần bao lâu, ở đây cũng sẽ bị bao phủ thành một mảnh hồ nước.

– Tính toán thời gian, cũng đến ngày quần anh tụ hội ngày rồi, trước tìm một chỗ khôi phục nguyên lực lại đến Hồng Nguyệt thành, nếu là sự tình không thuận mà nói, lại sẽ gây ra phong ba.

Hắn hướng phía xa xa bay nhanh đi, rời xa chỗ cầu vòng bảy sắc.

Cũng may Hồng Nguyệt thành linh khí cơ hồ là nhiều nhất Đông Vực, so với Viêm Vũ Thành bây giờ cũng không thua kém chút nào, muốn khôi phục tinh lực cực nhanh.

Giờ khắc này ở trong Hồng Nguyệt thành, trước Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, từ lâu đã hội tụ đại lượng tuổi trẻ tuấn ngạn, đều mộ danh mà đến, chỉ cần có thể có tư cách đi vào tụ họp một chút, lập tức giá trị con người tăng lên, danh tiếng đại hiển.

Nhưng cũng không phải bất kỳ ai đều có thể đi vào, tất cả mọi người đang khổ cực chờ đợi, hy vọng có thể lăn lộn được một tư cách.

– Nhập ngô lâu giả, đãn hữu thanh phong, đối ngô ẩm giả, duy đương minh nguyệt.

Ngay khi tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, thấp giọng nghị luận không ngừng, hai gã bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện ở không trung, một người nhẹ nhàng lay động quạt lông, một người tay cầm như ngọc, bước tiến mềm mại, đạp không mà đến. Bạch y không gió tự động, dung nhan khí vũ hiên ngang, rất có phong độ thế gia.

Một người trong đó ngâm ngâm cười nói:

– Quả nhiên là thơ hay, xem ra trong minh minh tự có định số, Cát huynh tên là Thanh Phong, cùng lâu vũ này xem ra rất có liên quan, chắc là có thể đi vào một hồi.

Tên tuổi trẻ tuấn ngạn tên gọi Cát Thanh Phong kia cười nói:

– Ta ngươi cùng đi, tự nhiên cùng tiến vào, hôm nay không cầu có điều đạt được, nhưng cầu một hồi anh hùng thiên hạ hào kiệt, xác minh võ đạo sở học của chính mình, cũng đã đủ rồi.

Hai người quen biết cười nói, liền muốn bay vào trong Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu.

“Dừng lại ”

Một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền đến, thân ảnh của Ninh Hàng Phong dần dần nổi lên, không chút tình cảm nào nhìn bọn họ một cái, nói:

– Lâu la cùng đám cặn bã không được đi vào.

– Cái gì?

Trong đó tên bạch y công tử kia sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận nói:

– Hai ta nói như thế nào cũng là Vũ Hoàng đỉnh phong cường giả, còn cách Vũ Tôn cũng bất quá là một con đường, vị đại nhân này mở miệng ngậm miệng đã nói chúng ta là đám lâu la cặn bã, khó tránh khỏi quá coi thường người.

Ninh Hàng Phong giơ tay lên, trực tiếp vỗ ra.

Một đạo kình phong lập tức đem tên bạch y nam tử kia định trụ, “Phanh” một tiếng liền giống như đạn pháo như nhau bắn ra ngoài, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo quang mang tiêu thất ở chân trời.

Trên khuôn mặt Cát Thanh Phong chảy ra từng giọt mồ hôi hột, môi khẽ nhúc nhích, dùng truyền âm thuật nói:

– Đại nhân xin hãy dàn xếp một chút, ta cũng bất quá là vì tranh thủ một chút danh tiếng, đề tăng tông môn coi trọng. Chỉ cần đại nhân thả ta đi vào, tại hạ tất nhiên có một ức trung phẩm nguyên thạch cảm tạ.

Một ức trung phẩm nguyên thạch đã cần hắn bán đi huyền khí và toàn bộ gia sản, nhưng vì mặt mũi, tôn vinh, Cát Thanh Phong cũng bất cứ giá nào rồi.

Ninh Hàng Phong không nói hai lời, lại là một chưởng vỗ ra.

Cát Thanh Phong kinh hãi, hoảng sợ thất thanh nói:

– Không, không nên a đại nhân, hai ức, hai ức!

Hắn cả kinh cũng không đoái hoài tới truyền âm, trực tiếp hô lên.

– Ầm ầm!

Theo Ninh Hàng Phong một chưởng vỗ xuống, trong không gian truyền đến một trận âm hưởng nặng nề, lập tức hiện ra một cái khe hở không gian màu đen, đem Cát Thanh Phong nuốt vào, sau đó tất cả khôi phục thanh minh, thật giống như cũng không có chuyện gì phát sinh qua vậy.

Hai người này thảm đạm rời sân, khiến tất cả mọi người lộ ra vẻ khinh bỉ và châm chọc, không ít người đều trực tiếp bật cười, cười cười toe tóet.

Ninh Hàng Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua người phía dưới, quát dẹp đường:

– Đều thối lui cho ta!

Trên người của hắn Vũ Đế chi khí không chút khách khí ép xuống, đám người phía dưới nhất thời “Rầm” một tiếng liền giống như chim thú tản ra.

Sau đó vài đạo quang mang hướng bốn phía bay đi, tổng cộng tám người, đều là tu vi cửu thiên Vũ Đế, quay vòng chung quanh Minh Nguyệt Thanh Phong Lâu, bắt đầu đánh ra từng đạo pháp quyết, bay vào trong đó.

Hai lâu vũ tòa đứng sóng vai trong sát na đã toát ra quang mang chín màu, trung gian đạo cầu vồng kia càng giống như trường long ngọa không, mưa gió cùng cầu vồng đồng thời xuất hiện, một mảnh mỹ diệu.

– Nhập ngô lâu giả, đãn hữu thanh phong, đối ngô ẩm giả, duy đương minh nguyệt!

Ở trong một tòa tử lâu phía xa, một gã nam tử trẻ tuổi khí vũ bất phàm nhìn ra xa song lâu, nhìn mỹ cảnh kỳ dị, nhẹ giọng cười nói:

– Bài thơ này độc lộ vẻ khí phách thư cao thượng của Hồng Nguyệt thành, không người nào có thể bì được, như Đông Vực Hạo Nguyệt Thanh Phong, đứng đầu quần luân.”

Lại có một gã nam tử đi lên trước, dĩ nhiên một thân áo tang, sắc mặt dường như quét vôi, tướng mạo cũng có chút quái dị.

Hắn cùng với tên nam tử kia sóng vai dựa vào lâu mà ngắm, lộ ra dáng tươi cười xấu xí, nói:

– Thế nào? Lai Phong huynh đối với Hồng Nguyệt thành đứng đầu Đông Vực quần luân rất có thành kiến?

Bắc Minh Lai Phong giễu cợt cười rộ lên, gương mặt khinh thường, trong mắt mang theo thần sắc hài hước, nhìn chằm chằm vào nam tử áo tang có chút không được tự nhiên, cười nói:

– Hạo Miểu huynh thích khiêu khích quan hệ giữa Hồng Nguyệt thành và Bắc Minh Huyền Cung ta như vậy, cùng vui không được sao?

Thừa Hạo Miểu thoáng có chút xấu hổ, cười nói:

– Lai Phong huynh chê cười rồi.

Bắc Minh Lai Phong ngắm nhìn Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu phía trước đang chậm rãi bay lên không, vẻ mặt tán thán nói:

– Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu này không hổ là kiến trúc tiêu biểu của Hồng Nguyệt thành, ẩn giấu cơ quan độn giáp chi thuật, có thể ngự phong mà lên, thật là kỳ cảnh.

Bên trong tửu lâu còn có một vị nam tử đang chú tâm pha trà, chính là Nguyễn Tử Mậu, theo nước sôi rót vào trà cụ, một làn khói trắng xông ra, hương thơm ngát tỏa khắp, dụ cho người ta thèm nhỏ dãi.

– Thơm quá a, chỉ là khẽ ngửi một ngụm liền cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, cả người tràn ngập sức sống, không hổ là một trong đương đại tam đại trà nổi tiếng.

Bắc Minh Lai Phong xoay người lại đi tới trước bàn, Nguyễn Tử Mậu khẽ cười nhắc tới ấm trà, ở ba trong chiếc chén tử ngọc tinh mỹ tuyệt luân rót vào, nước trà đỏ tươi từ trong miệng thú đổ ra, chảy vào trong chén tử ngọc lập tức hóa thành màu lục nhạt.