Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1274: Cầu nghê hồng (2)




Câu Tinh Quang cười to nói:

– Cầu hỏng có thể xây lại. Nó có thể hy sinh vì Tử Lăng công tử, coi như là hoàn thành sứ mệnh.

Nguyễn Tử Lăng cười nói:

– Ha hả, nếu không phải tất cả cường giả Vũ Đế thành Hồng Nguyệt đều ghi lại trong danh sách, ta không có quyền điều động. Bằng không cũng không cần tới nơi này làm phiền Câu đại thúc.

Câu Tinh Quang cười to nói:

– Đây là vinh hạnh của tại hạ. Tử Lăng công tử lại nói như vậy chính là khách khí. Theo ta thấy, công tử tự mình dẫn theo những cường giả Vũ Tôn đến đã đủ để giết chết người này.

Nguyễn Tử Lăng nói:

– Chỉ mong vậy. Người này dù sao cũng là tồn tại một chiêu giết chết Trình Vĩnh, không thể khinh thường.

Hơn mười người ra tay, tất cả đều là nhân mã do Nguyễn Tử Lăng len lén từ Nguyễn gia dẫn ra ngoài. Bọn họ chí ít cũng là cường giả cấp Vũ Tôn. Gần như là lực lượng trung kiên mà hắn có thể điều động được từ trong Nguyễn gia. Tất cả bị kéo qua. Dù sao không có lệnh bài của trưởng bối, không có cách nào điều động Vũ Đế trong gia tộc. Không có khẩu dụ của Ninh Hàng Phong, không có cách nào điều động lực lượng cấm quân. Tất cả những cường giả này đều là người hắn có đủ khả năng tìm tới.

– Tất cả đều là Vũ Tôn. Cục diện này... chà chà...

Lý Vân Tiêu bắt đầu tán thưởng. Trên mặt vẫn là vẻ châm chọc. Thân thể hắn chậm rãi biến thành màu xanh nhạt. Trong nháy mắt hóa thành một mảnh lôi ngục tản ra. Ở trung tâm của lôi ngục hiện ra một cây búa. Ngay lập tức thiên địa biến sắc, vạn đạo sấm sét nổ tung.

– Lôi đình vạn quân... ánh sáng sống động.

Giọng nói của Lý Vân Tiêu đầy vẻ vui sướng vang lên. Ánh sáng lôi điện nuốt thiên cắn địa, trong nháy mắt nuốt hết tất cả bầu trời mặt đất và cả cầu Nghê Hồng. Toàn thế giới hóa thành một màu xanh. Những cường giả Vũ Tôn đó đều bị bao phủ đi vào. Ánh sáng của các loại công kích thoáng chút liền tiêu tan. Chỉ còn lại từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

– Cái gì? Thân hóa sấm sét?

Đám người Nguyễn Tử Lăng chợt nhảy dựng lên, tròng mắt cũng sắp rơi xuống mặt đất.

Một mảnh điện ngục sấm sét kia bao phủ nửa bầu trời mặt đất, đem tất cả cắn nuốt vào trong.

– Đây… đây chính là thân hóa sấm sét của Khương gia.

Toàn thân Câu Tinh Quang đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn lo lắng không yên nói:

– Tử Lăng công tử, người này thật sự không phải là người của Khương gia chứ?

Trong lòng hắn chợt cao chợt thấp, thầm nghĩ sẽ không là Nguyễn Tử Lăng và người của Khương gia cãi nhau, cho nên mới dẫn tới tự mình ra tay. Nếu đắc tội với người của Khương gia, vậy hậu quả có thể nghiêm trọng hơn nhiều so với việc lấy lòng dòng chính Nguyễn gia này.

Khuôn mặt Nguyễn Tử Lăng vặn vẹo đặc biệt lợi hại, giận dữ hét:

– Khương Nhược Băng ngươi là tiện nhân đáng ghét. Tuyệt học của Khương gia như vậy cũng dám truyền ra ngoài. Đã lập tức trở thành chị dâu của ta, không ngờ lại ngầm sinh tình với tiểu tử này. Thật đáng chết.

Trên mặt hắn co quắp một hồi, sau đó cười gằn nói:

– Ha ha, Lý Vân Tiêu này chết chắc. Dám học lén thân hóa sấm sét của Khương gia, trăm phần trăm chỉ có một con đường chết.

Thoáng cái đột nhiên tâm tình hắn trở nên tốt hơn. Nếu như sớm biết rằng Lý Vân Tiêu học chiêu này, trực tiếp nói cho người của Khương gia biết, vậy không cần phải tự mình ra tay.

Câu Tinh Quang ngượng ngùng nói:

– Tử Lăng công tử, vậy chúng ta có cần phải ra tay nữa hay không? Những thủ hạ của công tử… sắp chết rồi.

Nguyễn Tử Lăng bỗng nhiên cả kinh, vội la lên:

– Ra tay, mau ra tay.

Trên trán hắn xuất hiện mồ hôi lạnh. Những người này lại là lực lượng trung kiên của Nguyễn gia. Nếu như đều chết..., hậu quả thế nào hắn không dám tưởng tượng.

Câu Tinh Quang khẽ lên tiếng, phất tay một cái. Một đạo kiếm quang cường đại từ trời rơi xuống, trực tiếp chém về phía trong lôi ngục. Kiếm quang đi qua nơi nào, đế khí ngang dọc, chém thiên địa màu xanh này ra. Có cường giả Vũ Đế ra tay.

Trong lôi ngục do Lý Vân Tiêu biến thành chợt sinh ra một bàn tay, giơ lên cầm cây búa quay về phía kiếm quang kia đánh tới.

Ầm.

Kiếm quang đánh vào phía trên cây búa, chấn động khiến vạn tia sét tản ra. Cầu Nghê Hồng chợt sụp xuống. Lý Vân Tiêu biến thành lôi ngục thoáng cái đã biến trở về nguyên hình. Cả người cùng cây búa bị chấn động rơi xuống, lọt vào trong nước.

Ầm.

Một thủy long kinh thiên bắn lên, sau đó không thấy bóng dáng.

Một nhân ảnh từ trên trời rơi xuống, trên vai mang một thanh kiếm lớn, đứng trên cây cầu gẫyn, lạnh lùng nhìn nước sông.

Trên bầu trời, mười mấy tên cường giả Vũ Tôn bị lôi điện đánh trúng, bay ra xung quanh. Không ít người đã không nhìn thấy rõ hình dáng, chỉ có toàn thân cháy đen giống như than, hơn phân nửa đã chết.

– Đáng chết, đáng chết.

Nguyễn Tử Lăng tức giận toàn thân run rẩy, liên tục đập tay vào cây đàn cổ, trực tiếp khí nó chấn động sắp hỏng đến nơi. Hắn nhìn ra ngoài, trong mắt lộ vẻ lo lắng, nói:

– Câu đại thúc, Lý Vân Tiêu rơi vào bên trong con sông này, sẽ không mượn cơ hội trốn chạy chứ?

Câu Tinh Quang cười nói:

– Tử Lăng công tử yên tâm. Nước sông này là nơi dùng để tế luyện Nghê Thạch. Phía dưới có chừng một nghìn các loại trận pháp cấm chế. Hơn nữa còn có Nhị đệ của ta, Câu Nguyệt Quang trấn thủ. Nếu như hắn ở trên bờ có lẽ còn có đường sống. Xuống đến trong đó là hẳn phải chết. Không thể nghi ngờ.

Ầm ầm.

Đột nhiên trong sông xuất hiện một vòng xoáy, khiến tất cả dòng nước đều ngừng lại, chợt muốn nổ tung lên, chấn động bắn lên một thủy long, xông thẳng tới chân trời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu ở trong thủy long như ẩn như hiện.

– Hừ.

Câu Nhật Quang mang kiếm lớn đứng trên cây cầu gãy hừ lạnh một tiếng. Thanh kiếm lớn liền hướng về phía thủy long chém tới. Thoáng cái hắn đã chém ra mấy trăm kiếm quang, trực tiếp biến con thủy long thành hoa nước. Chỉ có khắp bầu trời có hơi nước tản ra.

Nhưng trong đó lại không thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu.

Trên mặt Câu Nhật Quang hiện ra một nụ cười lạnh. Hắn cầm thanh kiếm lớn trong tay lên, vung vẩy tại chỗ. Từng kiếm quang phá không bắn ra bốn phương tám, khiến toàn bộ bầu trời bị chém tới thất linh bát lạc. Thoáng cái không trung xuất hiện hơn trăm vết nứt không gian. Cảnh tượng trông thật khủng khiếp.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu ở trên không trung không ngừng bị chém rách, lại hóa thành ánh sáng biến mất. Tất cả những gì bị chém đều là tàn ảnh. Nhưng tốc độ kiếm quang càng lúc càng nhanh, từng bước tới gần thân pháp của hắn.

– Chém em gái ngươi. Không thấy phiền sao?

Lý Vân Tiêu tức giận quát một tiếng, cuối cùng thân ảnh ngừng lại. Lãnh Kiếm Băng Sương lại nắm trong tay. Một chiêu Thiên Chinh Hạo Nhiên Kiếm Quyết đánh ra nghênh đón.

Ầm.

Kiếm khí của Câu Nhật Quang quá mạnh, khiến Lý Vân Tiêu trực tiếp chấn động toàn thân tê dại, thân thể không ngừng lui về phía sau.

Không có nửa phần cơ hội thở dốc, thân ảnh Câu Nhật Quang chớp động, trực tiếp đuổi theo. Đại kiếm trong tay chưa từng dừng lại dù chỉ một chút. Trong trăm kiếm quang, hắn giơ kiếm vận khí, một đạo kiếm quang vô cùng ngưng tụ thành, bay qua ngang trời, chặt phá hư không.