Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1260: Truy tìm tung tích (2)




Lý Vân Tiêu cười nói:

– Những nữ hài tử như các nàng kén vợ kén chồng yêu cầu cũng quá cao đi. Hội tụ ở đây đều là trẻ tuổi tài tuấn gần như khắp trong thiên hạ. Các nàng còn không biết đủ. Chỉ Tuyền cô nương nếu như đi tới phủ thành chủ, mong hãy thay ta đưa một vật tới cho nàng béo Tuyết Cầu.

Tay hắn đưa ra một khối ngọc giản, dùng thần thức lạc ấn một vài tin tức, đưa cho Nạp Lan Chỉ Tuyền, nói:

– Rất khẩn cấp. Hy vọng có thể mau chóng đưa đến trong tay Khương Nhược Mai.

Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn ra, lập tức hiểu rõ Lý Vân Tiêu đã biết được thân phận của Tuyết Cầu, có chút hồ nghi nói:

– Nàng béo này và Nhược Băng muội muội luôn không hợp mắt. Thậm chí đã nhiều lần dùng thủ đoạn không trong sáng đối phó với Nhược Băng muội muội. Nếu như Vân Tiêu công tử xem chúng ta là bằng hữu, vẫn mong không nên đi lại với nàng quá gần.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Yên tâm đi. Đây là một chút ân oán cá nhân giữa ta cùng Khương Nhược Mai. Làm phiền Chỉ Tuyền cô nương.

Nạp Lan Chỉ Tuyền cất ngọc giản xong, nói:

– Như vậy cũng tốt. Việc này không nên chậm trễ. Ta hiện tại liền đi tới phủ thành chủ luôn. Cáo biệt.

Hai người nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, lúc này mới ném ra kim chỉ nam, đi về phía nơi Ngân Nguyệt Tông dừng chân.

Nơi dùng chân ở một góc tương đối hẻo lánh, nằm ở trong rừng cây, bên cạnh ánh nước. Hoàn cảnh thật ra vô cùng tốt. Dù sao Nạp Lan Chỉ Tuyền qua đó cũng chỉ là ở cùng Khương Nhược Băng mà thôi. Ở một nơi có hơi xa trung tâm của thành, cho nên lúc trước khối băng tới gây chuyện cũng không có người nào phát giác.

Hai người nhờ chỉ nam, một trước một sau đi trong một rừng cây.

Trong lòng Lý Vân Tiêu đột nhiên thoáng động, hình như có phát giác, quay người lại, nhìn ánh mắt La Thanh Vân dần dần dấy lên chiến ý, khẽ cười nói:

– Thế nào? Muốn đánh nhau sao?

Nguyên khí trên người La Thanh Vân chấn động ra, đó là một loại tâm tình đang cố hết sức lực áp chế. Hắn trậm tiếng nói:

– Sau khi rời khỏi Tu Di Sơn, ta vẫn rất muốn tìm huynh xác minh tu vi một chút. Mất đi cơ hội ngày hôm nay, thật không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại lần nữa.

Trên người hắn chớp động thanh quang, ở trước người hoàn toàn mở ra, hóa thành một thanh trường thương nắm trong tay. Thương thế trở nên xao động. Một uy áp vô hình bao phủ tất cả phạm vi nơi đó. Nguyên lực mỏng manh ở trên thân thương không ngừng chấn động, nhắm thẳng vào Lý Vân Tiêu

Lý Vân Tiêu tùy ý để uy lực của thương nhắm vào cơ thể, kinh ngạc phát hiện cường thế trong long uy rất mạnh. Mặc dù thân thể mình vô cùng cường hãn, ở nơi này, dưới áp chế của long uy, lực lượng cũng có chút đông cứng. Giống như uy lực của Tường Tử Long ở trên thành Tống Nguyệt Dương.

– Ngươi thật sự rất ưu tú.

Lý Vân Tiêu tán dương:

– Nếu như có thêm Long Chi Bí Bảo trong người, vậy sẽ có thực lực cùng ta đánh một trận. Nhưng bây giờ, còn kém xa. Nếu ngươi muốn thử, ta sẽ mở cho ngươi cửa lớn võ đạo này, để cho ngươi biết cái gì là ngước mặt nhìn núi cao, cho ngươi hiểu rõ, ở trên con đường đi tới đỉnh phong này, ngươi còn kém xa.

Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lệ mang. Hai đời làm người, mặc dù là thân thể thiếu niên, nhưng thời điểm nhìn La Thanh Vân, không tránh được lại lấy thân phận của trưởng bối ra quan sát. Hắn quyết định lấy thực lực tuyệt phách, chôn ở trong lòng thiếu niên này một hạt giống không bao giờ ngừng nghỉ, mọc rễ nẩy mầm mặc kệ tất cả.

Nguyên khí trên người Lý Vân Tiêu chấn động hiện ra hình thái đinh ốc hình thái, xua tan long uy này ra khỏi trong cơ thể, đi xung quanh ép trở lại. Khí tức của hai người đè ép lẫn nhau. Cây cối xung quanh từng cây một trực tiếp hóa thành mảnh vụn, nhẹ nhàng tung bay đầy trời, giống như cát bụi khiến cho người ta dùng mắt thường không thể thấy rõ.

Con ngươi Lý Vân Tiêu đột nhiên hơi co lại, khẽ thở dài:

– Vốn định chơi vui một chút, đáng tiếc không có cách nào được như ý nguyện.

La Thanh Vân đang tập trung tinh thần chuẩn bị ứng chiến. Từ sau khi ở Tu Di Sơn vẫn bị Lý Vân Tiêu áp chế, hơn một năm được qua bất kỳ thời khắc cũng không quên giả tưởng đối phương là quân địch. Chỉ cần có thể đánh bại Lý Vân Tiêu, là chiến thắng chấp niệm trong lòng mình, ở trên con đường võ đạo cũng sẽ đi xa hơn. Chấp niệm võ đạo của hắn chính là vĩnh viễn không bị đánh bại.

– Thế nào? Ngươi sợ rồi sao? Có muốn đánh hay không đã không phải do ngươi quyết định nữa.

Sát khí trên người La Thanh Vân vẫn đang không ngừng tăng lên. Hắn đang điều giải lực lượng của chính mình, để đạt được trạng thái mạnh nhất.

Lý Vân Tiêu than thở:

– Hoàn toàn chính xác không phải do ta, nhưng cũng không phải do ngươi.

Ánh mắt của hắn nhìn về một nơi trong hư không, kinh ngạc nói:

– Văn Lâm huynh, ta rất hiếu kỳ không biết huynh làm sao tìm được ta?

Sắc mặt La Thanh Vân chợt thay đổi, lộ vẻ giận dữ. Thương thức bỗng nhiên đâm tới chỗ hư vô kia, nhất thời phá tan không gian.

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên vang lên.

Ầm.

Một chấn động mạnh truyền đến. Chỉ nghe thấy có vài tiếng kêu thảm thiết. Trời cao đẫm máu. Từng thi thể rơi xuống.

Vì vậy đồng thời có mấy đạo ánh sáng chiếu xuống, hiện ra hơn mười nhân ảnh. Một tên trong số đó là nam tử mặc trang phục của thành Hồng Nguyệt cả giận nói:

– Thủ đoạn thật tàn nhẫn. Đúng là chó lớn gan, không ngờ giết người của thành Hồng Nguyệt ta.

La Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, thương thế lưu chuyển, thu vào. Khí tức trên người mới dần dần thu hồi, lạnh lùng nói:

– Chỉ giết mấy người, đã là giới hạn kìm chế tức giận lớn nhất của ta rồi.

Cho tới nay, hắn vẫn khao khát được đánh một trận. Nhưng cứ như vậy lại bị phá hỏng. Nếu như những người trước mắt này không phải người của thành Hồng Nguyệt, sợ hắn đã tiêu diệt sạch, sau đó lại cùng Lý Vân Tiêu chiến đấu.

– La Thanh Vân?

Văn Lâm sửng sốt, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng. Trong con ngươi, tinh quang không dừng chớp động, hắn khẽ cười nói:

– Không tệ, thật sự không tệ.

Hắn đột nhiên nói ra những lời này khiến mọi người không hiểu nổi.

Văn Lâm cũng không giải thích, mà nhìn về phía Lý Vân Tiêu, cười nói:

– Huynh đệ, nhanh như vậy lại gặp mặt. Ngươi làm tờ thân phận tại thành Hồng Nguyệt. Ta chỉ cần tìm được người thành Hồng Nguyệt nhờ hỗ trợ, tất nhiên có thể xác định được vị trí của ngươi cho dù ngươi ở bất kỳ chỗ nào.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

– Dối trá như vậy ba mẹ ngươi có biết không? Tin tức trên tờ thân phận kia ta đã sửa lại vài lần. Ngươi có thể xác định được vị trí của ta, thứ định vị của thành Hồng Nguyệt từ bao giờ trở nên tân tiến như vậy chứ?

– Tự ý sửa chữa tin tức thân phận, tội không thể tha

Người cầm đầu thành Hồng Nguyệt quát lạnh, sát khí trên người nghiêm nghị. Trong nháy mắt những thủ hạ còn lại tản ra, bao vây xung quanh hai người.

Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, chợt tỉnh ngộ nói:

– Ta hiểu được.