Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1194: Cướp đoạt phân thân (2)




Hứa Diễm không ngừng thở hổn hển, tựa hồ nói một một câu đều cực kỳ khó khăn, hắn nói:

– Đúng vậy, người nguyên ti chúng ta muốn tru sát ma đầu, nhưng vẫn thất bại. Nhưng giờ phút này hắn thân chịu trọng thương, còn làm phiền chư vị đại nhân Hóa Thần Hải ra tay, nhanh chóng tru sát ma này, giúp đỡ cho đại lục a

– Thì ra là thế.

Sắc mặt Y Thành Doanh dần phủ lên một tầng hắc khí, lạnh lùng nói:

– Sứ mạng nhân sinh của các ngươi đã hoàn thành, những năm gần đây vất vả rồi…, tiếp theo nên nghỉ ngơi cho tốt đi.

– Ân? Nghỉ ngơi thật tốt? Có ý gì đây?

Hứa Diễm nhìn Y Thành Doanh chậm rãi bay tới, đột nhiên có một lọai dự cảm bất tường, không chỉ hắn, mấy tên người nguyên ti khác cũng có ba người còn sống, ở ngay chỗ cách hắn không xa, lão giả áo bào tím kia đột nhiên hô:

– Hứa đại nhân chạy mau, bọn hắn nhập ma rồi!

– Nhập ma?

Hứa Diễm kinh hãi, nhìn qua sắc mặt đen kịt kia của Y Thành Doanh, sợ hãi nói:

– Ngươi...

– Không không không, các ngươi đã hiểu lầm.

Y Thành Doanh vội vàng lắc đầu nói:

– Chúng ta không nhập ma. Chẳng qua là chúng ta vốn tu luyện ma công thôi. Nhưng đối với các ngươi thì kết quả đều giống nhau cả, đó chính là đều phải chết.

Sắc mặt hắn đột nhiên dữ tợn, tay phải vung lên, một đạo trảm kích phóng tới, thẳng đến bốn người nguyên ti, muốn một chiêu chém giết toàn bộ

“Ầm ầm”

Xa xa Lý Vân Tiêu thi triển thuấn di, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lập tức bổ ra một đạo kiếm quyết, mặc dù không thể chống lại trảm kích của Y Thành Doanh nhưng cũng có thê làm lệch phương hướng của nó, khiến nó chém tới chỗ cách bốn người không xa.

– Người nào?

Y Thành Doanh phẫn nộ dừng ở Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:

– Người trẻ tuổi hiện giờ chỉ số thông minh đều đáng ngại sao? Loại tình huống này ngươi nếu trực tiếp trốn đi, rất có khả năng sẽ bảo trụ được một mạng đấy

– Là ngươi?

Đột nhiên một đạo âm thanh kinh dị truyền đến, đúng là Hành Nguyên ở cách đó khôn gxa, hắn một mực đều đang khẩn trương chú ý vào cuộc tranh đoạt của hai gã Ma Chủ, trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp, thẳng đến khi Y Thành Doanh mở miệng, lúc này mới quay mặt lại, xem xét Lý Vân Tiêu liền ngây ngẩn cả người.

Y Thành Doanh sững sờ, nói:

– Hành Nguyên đại nhân, ngươi biết người này sao?

Lý Vân Tiêu cũng kinh ngạc nhìn sang, đột nhiên cả kinh, sợ hãi nói:

– À? Là ngươi?

Hắn nhớ tới lúc ở Nam Hải, Hành Nguyên lạc nhập vào trong phấn sắc tinh trần, sau đó lập tức bị người đoạt xá. Người sau khi đoạt xá chỉ một đạo ánh mắt lăng lệ đã khiến hắn không rét mà run, không thể tưởng được vậy mà lại gặp mặt chỗ này.

Mà Hành Nguyên hiển nhiên cũng nhận ra hắn rồi, sau khi sững sờ một lúc liền lộ vẻ cổ quái, nói:

– Lúc ở Nam Hải ngươi chẳng qua chỉ là cặn bã Võ Vương, nhưng một kiếm vừa rồi vậy mà có thể rung chuyển kiếm khí Võ Đế, chuyện gì xảy ra hả?

– Cái gì? Võ Vương?

Tất cả mọi người đều lộ vẻ ngac nhiên, chuyện Hành Nguyên Y Thành Doanh cũng có biết, mới vừa thoát khốn khỏi phấn sắc tinh trần không bao lâu, hắn nhịn không được cười lên nói:

– Hành Nguyên đại nhân, ngươi nhớ lầm rồi sao, Võ Vương..., ha ha...

Sắc mặt Hành Nguyên trầm xuống, khẽ nói:

– Ngươi cho rằng ta sẽ nhớ lầm sao? Tiểu tử này nhất định có cổ quái, trước bắt lấy hắn, có thể không giết thì đừng giết, chúng ta có thể bắt về hảo hảo nghiên cứu một phen.

Bọn người Hứa Diễm nghe thế cảm thấy một hồi sợ hãi, hảo hảo nghiên cứu, bắt người về làm chuột bạch ah.

– Nghiên cứu con em ngươi đấy.

Lý Vân Tiêu cũng căm tức rồi, hoành kiếm mà đứng, cả giận nói:

– Ban đầu trên Nam Hải cho ngươi nhặt được một mạng, không chỉ không quỳ lạy cảm ơn, lại còn ở đây phóng cuồng ngôn. Bất quá ta đối với ngươi cũng rất tò mò, để ta mang ngươi về hảo hảo nghiên cứu một phen đi.

Tất cả mọi người vẻ mặt hắc tuyến, những người này đều là Thuật Luyện Sư, không ít người đã từng làm ra chuyện bắt thân thể người để nghiên cứu, nhưng cũng không thể lớn lối vậy được a!

– Làm càn.

Y Thành Doanh quát lạnh một tiếng, nắm một thanh trường kiếm trong tay, lâm không chém xuống, hắn mặc dù chỉ là Võ Đế nhất tinh, nhưng lại cực kỳ tin tưởng đối với việc chém giết Lý Vân Tiêu.

– Người làm càn là ngươi!

Đột nhiên một đạo thanh âm lạ lẫm lạnh như băng truyền đến, Lý Vân Tiêu trong lúc thần không biết quỷ không hay đã thả ra hai tên đồ đệ của hắn.

Mạc Tiểu Xuyên cười lạnh nói:

– Ngươi không phải thích náo động sao? Tên cặn bã này giao cho ngươi, dường như còn là trưởng lão Hóa Thần Hải đấy!

Hác Liên Thiểu Hoàng hừ nhẹ một tiếng, không nói hai lời liền phóng quyền ý lên trời, lập tức đánh tan kiếm khí kia, một quyền bao phủ trên xuống, muốn diệt sắc Y Thành Doanh.

– Cái gì?

Y Thành Doanh cả kinh, đối phương tay không tấc sắt dĩ nhiên lại có thể trấn áp mình, thực lực này...

– Hừ

Tiếng hừ lạnh của Hành Nguyên truyền đến, nội tâm đồng thời hiện lên một dấu chấm hỏi, hắn cũng không thấy hai người này làm sao xuất hiện, còn tưởng rằng có gì đó cổ quái, theo tay khẽ vẫy bổ ra, trên bầu trời lập tức hiện ra một cái khe, trực tiếp xé mở thế giới quyền ý của Hác Liên Thiểu Hoàng.

– Cái gì?

Bọn người Lý Vân Tiêu đều giật mình, bản thân Hác Liên Thiểu Hoàng cũng hoảng sợ, hắn mặc dù chỉ là Võ Đế nhị tinh, nhưng quyền ý mạnh mẽ, đã đạt tới Bất Hủ ý cảnh, cơ hồ ổn định quyền ý đỉnh phong rồi. Một quyền cường đại như thế có thể bị người nghiền nát, nhưng không người nào có thể xé rách nó cả, nhưng Hành Nguyên này lại làm được.

Y Thành Doanh lập tức thi triển ra một cái thuấn di, trực tiếp trốn đến sau lưng Hành Nguyên, trên mặt một trận hoảng sợ trắng bệch, lộ ra vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào Hác Liên Thiểu Hoàng.

Giờ phút này đám cao thủ Hóa Thần Hải cũng nhao nhao thình lình ra tay, thoáng cái vây ba người lại, trong đó cũng có ba gã cường giả Võ Đế, khí thế khinh người.

– Ân? Không tệ không tệ, đến lúc chính chủ ra sân rồi.

Mạc Tiểu Xuyên híp mắt, sát khí trên người đột nhiên tăng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hành Nguyên, mang theo sát ý vô tận.

Thần sắc Hành Nguyên cũng lạnh như băng, không sợ chút nào nhìn thẳng vào hắn, hai người lâm đối không lập, loại linh áp ngũ hành kia khuếch tán ra, khiến người bốn phía cảm thấy trận trận áp lực.

Lý Vân Tiêu thì lại lo lắng nhìn thoáng qua song ma tranh đấu trên bầu trời, hai người đều là do Chân Ma Khí biến thành, đánh đến Ma ảnh đầy trời, sớm đã không phân rõ ai lầi rồi, chỉ cảm thấy vô cùng thảm thiết, lúc này có lẽ chính là lúc tốt nhất để chiếm tiện nghi rồi.

Hắn nhìn mọi người nói:

– Chư vị, mặc dù không biết mục đích của các ngươi là gì, nhưng cũng không muốn trở thành nô lệ của hai tên ma đầu này chứ? Không bằng chúng ta trước hóa chiến tranh làm ngọc lụa, đợi sau khi hai ma đầu đấu xong, tiêu diệt bọn họ lại tính đến ân oán của chúng ta có được không?

– Lớn mật làm càn.