Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1132: Truy trốn (2)




Khối mai cốt chi địa này không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, ẩn chứa bao nhiêu bí mật trong đó, đặc điểm lớn nhất chính là bên trong tựa hồ có phong ấn cấm chế, tất cả mọi người không cách nào vận dụng thần thức. Nếu để cho Lý Vân Tiêu đi vào đó, vậy thì thật sự rất khó tìm được.

Nghĩ vậy, Chung Như Niên cũng không dám trì hoãn nữa, thân thể lóe lên liền hóa thành huyết quang phóng tới Lý Vân Tiêu, Đế Khí chi uy trên người tản ra, một đạo kết ấn chi lực cự đại hiển hiện trong tay hắn, trực tiếp phong lại không gian bốn phía, kết thành một đạo bình chướng tự nhiên cực lớn.

Lý Vân Tiêu không nói hai lời, Giới Thần Bi lập tức lao ra ngoài, ba đạo vực giới chi lực tản ra, đặc biệt là Đại Địa vực giới, lập tức phát huy đến mức tận cùng, trọng lực cực lớn “Ầm ầm” rơi xuống, toàn bộ không gian đều nghiền nát, kết ấn của Chung Như Niên cũng theo không gian chi lực không ngừng bị nghiền nát.

Tròng mắt Chung Như Niên như muốn lồi ra, mặc dù kết giới của mình rất lớn, phân tán lực lượng, nhưng cũng tuyệt không phải Võ Tôn có thể phá vỡ được, lực lượng trên Giới Thần Bi càng khiến hắn cũng cảm thấy áp lực vô cùng.

– Chung Như Niên, làm tốt lắm.

Ngay khi Lý Vân Tiêu phá vỡ kết giới, xông xuống dưới thì thanh âm Huyết Thần Tử đã vang lên bên tai hắn, đột nhiên toàn thân đại chấn. Ngay sau đó liền thấy huyết quang trùng thiên, thế giới ban ngày ban mặt trước mắt chợt hoàn toàn hóa thành một huyết hải.

Chung Như Niên mặc dù chỉ cản trở Lý Vân Tiêu mấy hơi thở thôi, nhưng thế cũng đủ rồi.

Huyết Thần Tử vừa ra tay đã là huyết hải thế giới, trước tiên thu đối phương vào trong đó, nếu thế còn không phải sẽ bị mình chậm rãi hành hạ đến chết sao. Trên đường đi tới hắn đã thiêu đốt đi không ít huyết dịch tinh hoa nhất, đã tức giận đến mức nổ tung lên rồi. Hắn hiện giờ xuất hiện ngau phía sau Lý Vân Tiêu, trong lúc nhất thời còn không biết nên tra trấn hắn thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy tất cả thủ đoạn trước đây đều quá nhẹ, cũng không thể phát tiết oán hận trong lòng hắn được.

– Cung chủ, người này là...

Chung Như Niên lau hạ mồ hôi lạnh trên trán, phi thân tiến đến dò hỏi. May mắn Huyết Thần Tử kịp thời chạy tới, nếu không hắn thật sự không nắm chắc có thể khốn được Lý Vân Tiêu, hắn không nghĩ ra có người nào lại cần Huyết Thần Tử tự mình ra tay cả.

– Hừ, tiểu tử này..., a? Chuyện gì xảy ra?

Huyết Thần Tử hừ lạnh, đột nhiên trong huyết hải thế giới của hắn tuôn ra một đoàn kiếm quang, một đạo quang mang phá tan huyết hải, xông vào mai cốt chi địa, khiến hắn toàn thân rung mạnh, sự thật khó có thể tin khiến hắn thoáng cái không kịp phản ứng, ngược lại liên tục gào thét, lần nữa bốc cháy lên máu huyết đuổi tới.

– Vân thiếu, ngươi đi trước, ở đây để ta chống đỡ.

Mạc Tiểu Xuyên ngừng lại trên không trung, xoay người lại, Thiên Đãng Tru Ma Kiếm hoành trước người, từng đạo kiếm khí chấn động bắn ra, mắt hắn không biểu tình nhìn trên thân kiếm, từng chút cởi bỏ niêm phong.

Vừa rồi chính là uy lực một kiếm của hắn đã phá vỡ huyết hải, mang theo Lý Vân Tiêu cùng chạy ra ngoài.

Lý Vân Tiêu “Hắc hắc” cười cười, nói:

– Thiên Đãng Tru Ma Kiếm của ngươi chính là hội tụ Thiên Địa chính khí luyện chế thành, đúng là khắc tinh của bọn tà pháp này. Ta lại giúp ngươi một tay, cho ma đầu kia một chút giáo huấn đừng cho rằng chúng ta dễ khi dễ.

Hắn mở ra Thái Cổ Thiên Mục, thiên kiếp chi lôi lập lòe trong mắt, tuy rằng bản thân Lý Vân Tiêu có thể hóa thành lôi đình, nhưng so với thiên kiếp chính thức vẫn kém quá xa. Thiên kiếp chi lực này lúc ở Hạ Hầu gia đã từng một chiêu bạo chết Võ Tôn đỉnh phong đấy.

– Thai nghén lôi đình.

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, thân thể cũng theo đó hóa lôi, kiếp lôi trong Thiên Mục hội tụ trên lòng bàn tay phải, thời gian dần qua trở nên càng thêm mạnh mẽ, bốn phía một mảnh lôi sáng lóng lánh, chiếu khiến cả bầu trời biến thành một mảnh Tử Thanh chi sắc.

Cùng lúc đó, Thái Cổ Cương Phong trên tay trái hắn hóa thành vòng xoáy, không ngừng khuếch tán, chỗ mi tâm càng có Phượng Hoàng Hỏa Ảnh hiển hóa, tùy thời đều muốn lao tới.

– Ân đó là…

Huyết Thần Tử đột nhiên ngừng thân thể, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hắn không rõ sao lại đột nhiên biến thành hai ngươi, mấu chốt là khí thế trên người hai tên kia vậy mà lại mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm, tuy rằng Lý Vân Tiêu tay cầm lôi điện gió lốc, lộ ra càng thêm khoe khoang, nhưng chính thức khiến hắn coi trọng chính là Mạc Tiểu Xuyên vẫn lặng yên không một tiếng động ở một bên, đặc biệt là chuôi kiếm trong tay kia, khiến hắn cũng cảm thấy một hồi tim đập nhanh

– Tốt, cuối cùng không trốn nữa, dám chính diện đối kháng ta, không thể không nói các ngươi thật sự là không biết sợ a!

Huyết Thần Tử giơ tay phải lên, một đoàn Huyết Ảnh phóng lên trời, ở trên không ngưng ra một huyết nô cự đại, nó liền há to mồm gào thét phóng tới, thanh âm âm trầm khủng bố, chấn khiến võ giả trong toàn bộ mai cốt chi địa đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh, cực kỳ khiếp sợ ngửa mặt lên trời nhìn qua, trong lòng không ngừng run rẩy.

– Hồng trần ngưng vọng ánh hạo nguyệt

Mạc Tiểu Xuyên khẽ quát một tiếng, bảo kiếm ra tay, một mảnh kiếm khí lan ra.

Lý Vân Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:

– Lôi đình gia trì, Phong Hỏa luân chuyển.

Lôi đình chi lực nơi tay phải hắn đột nhiên đuổi theo kiếm mang kia, đồng thời Phượng Hoàng Chân Hỏa gào thét mà ra, ngay sau đó Đại Phong Xa trên tay trái hắn cũng xoay tròn lên, trong một mảnh kiếm khí chi hải trước người đột nhiên hiện ra ba đạo nguyên tố chi lực, sặc sỡ loá mắt, lập tức uy lực tăng thêm gấp đôi

“Oanh”

Huyết nô kia của Huyết Thần Tử thoáng cái đã bị kiếm hải nổ tung, cả người trực tiếp nát bấy, Chung Như Niên ở xa xa hoàn toàn thấy mà ngốc mất, như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng, cùng hắn triệt để ngốc trệ còn có rất nhiều võ giả tu luyện hoặc tầm bảo tại mai cốt chi địa, mọi người đều nhao nhao nhìn lên dị tượng trên trời, kinh hãi không thôi.

– Các ngươi cho rằng mình thắng sao?

Ngay khi hai người cho rằng an toàn, định phi thân lao xuống thì thanh âm lạnh như băng của Huyết Thần Tử đột nhiên vang lên bên tai hai người, hai người đồng thời trong nội tâm đại chấn, trong hai mắt Mạc Tiểu Xuyên lóe lên tinh mang lóe, quay đầu đâm ra một kiếm tới hướng thanh âm kia, tóe lên một mảnh huyết hoa, nhưng lại không thấy bất cứ người nào cả.

Lý Vân Tiêu cũng lấy ra ba thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, ngưng tụ thành kiếm đồ ở quanh thân, quét ra bốn phương tám hướng.

“Phanh”

Ba thanh kiếm đồng thời bị một cổ lực lượng ngăn chặn, trận đồ xuất hiện xu thế sụp đổ, trong kiếm hải hiện ra một mảnh ánh sáng màu đỏ.

Một cổ nguy hiểm dị thường xuất hiện trong lòng hắn, không thể ức chế lan tràn rả, hắn đột nhiên cả kinh, muốn thuấn di thoát đi, lại phát hiện không gian đã cứng lại, muốn động một chút cũng cực kỳ khó khăn.

– HEAA…, mở ra.

Mạc Tiểu Xuyên đột nhiên quát lên, kiếm thế chuyển qua, một cổ thanh âm bén nhọn chói tai theo kiếm thế hắn vang lên, uy áp Đế cảnh bên người Lý Vân Tiêu lần lượt nghiền nát, hắn đột nhiên tản ra tinh thần lực, người liền thuấn di mà đi.