Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 106: Kế Mông đột phá (2)




Mãi đến khi Lý Vân Tiêu mang theo Cổ Vinh từ trên lầu đi xuống.

Mấy ngày qua lần thứ nhất Kế Mông giương đôi mắt, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, nhanh chân hướng phía trước đi đến.

Tất cả mọi người cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của hắn, dồn dập ngơ ngác thối lui qua hai bên, nhường ra một con đường, đối diện là Lý Vân Tiêu một mặt điềm tĩnh.

Kế Mông bước ra mấy bước, nháy mắt liền tới trước người Lý Vân Tiêu, hai sâu sắc lạy xuống, cất cao giọng nói:

– Kể từ hôm nay, Kế Mông đồng ý đi theo Vân thiếu, thề sống chết phục tùng mệnh lệnh của Vân thiếu. Nguyện Vân thiếu truyền cho ta võ đạo càng cao hơn!

Cho đến ngày nay, sau khi lĩnh ngộ Đào Hoa Tiểu Thi, hắn mới triệt để bái phục Lý Vân Tiêu, cam tâm tình nguyện, phục sát đất đồng ý vì hắn ra sức.

Tất cả mọi người trong Thuật Luyện Sư Công Hội đều nghe được rõ ràng, dồn dập kinh ngạc nhìn thiếu niên này, suy đoán thân phận của hắn.

Những người biết thân phận Kế Mông kia, càng là cả kinh trợn mắt ngoác mồm, khiếp sợ nhìn Lý Vân Tiêu.

Không ít người cũng dồn dập nhận ra thân phận của Cổ Vinh, nhìn hắn chật vật đi theo phía sau Lý Vân Tiêu, càng là từng cái từng cái há to mồm, đủ để nhét vào dưa hấu.

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn hắn nói:

– Hơn mười ngày, mới lên nhị tinh, xem ra thiên phú của ngươi cũng rất bình thường. Muốn đi theo ta, phải xem ngươi nỗ lực cùng trả giá.

Những người xung quanh biết thân phận của Kế Mông, còn có Cổ Vinh, cũng là ngơ ngác giật nảy cả mình, Kế Mông là người nào? Đại Vũ sư cấp cao thủ! Võ đạo càng về sau lên cấp càng là thiên nan vạn nan, đến trình độ Đại Vũ sư, mỗi một bước đều khó như lên trời. Nghe thiếu niên này nói, Kế Mông dĩ nhiên ở trong mười ngày liền vượt qua hai tinh, sao có thể có chuyện đó?

Càng làm cho bọn họ xệ mặt chính là, mười ngày lên hai tinh, ở trong mắt thiếu niên này, lại còn là thiên phú rất bình thường. Ngoại trừ Cổ Vinh ra, nội tâm tất cả mọi người đều thầm mắng lên: Móa, tiểu tử này thật không biết trời cao đất rộng!

Nhưng mà trên mặt Kế Mông hơi có vẻ xấu hổ, nghiêm nghị nói:

– Kế Mông ngu dốt, cô phụ Vân thiếu kỳ vọng. Nhưng người xưa nói: Cần có thể bù chuyết. Ta tất sẽ nỗ lực so với người khác nhiều gấp bội, gấp trăm lần, đi theo Vân thiếu vì ngài ra sức!

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Viễn cổ tới nay, phàm là tồn tại có thể thành tựu vô thượng võ đạo, ngoại trừ thiên phú siêu nhân ra, càng trọng yếu hơn chính là tâm tính cùng kiên trì. Tâm tính của ngươi rất tốt, ta thích. Từ ngày hôm nay, ngươi chính là thân tín của ta.

Kế Mông đại hỉ, rất tự nhiên đứng ở phía sau hắn, cùng Cổ Vinh đặt ngang hàng.

Thần sắc Cổ Vinh hâm mộ, lấy lòng nói:

– Vân thiếu, Kế thống lĩnh là thân tín của ngài, vậy ta thì sao?

Lý Vân Tiêu nghiêm sắc mặt, lạnh lùng nói:

– Ngươi? Ngươi không phải nô tài của ta sao? Chờ ngươi thăng lên cấp bốn, ta sẽ cân nhắc thu ngươi làm thân tin.

Nô tài?

Cấp bốn?

Người ở xung quanh nghe được rõ rõ ràng ràng, tất cả đều trợn to tròng mắt, không ít người đều giật mình cắn đầu lưỡi, đau đến gào gào kêu to.

Càng làm cho bọn họ giật mình chính là, Cổ Vinh trong ngày thường cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn người lại không hề có một chút tức giận, trái lại sầu mi khổ kiểm nói:

– Muốn thăng cấp bốn, đó là sự tình năm nào tháng nào a. Vân thiếu, ngươi liền để ta đi theo ngươi đi.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Xem biểu hiện của ngươi, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mấy ngày nay ngươi khổ cực, luyện chế cho Kế Mông mười viên Thiên Điểu Đan. Nơi này nhiều người vây xem như vậy, coi chúng ta là hầu tử sao. Những chuyện khác sau này hãy nói.

Cổ Vinh liên tục gật đầu, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, hướng về bốn phía từng cái quét tới, phàm là người bị ánh mắt của hắn nhìn sang, tất cả đều là trong lòng phát lạnh, cảm giác khí lạnh ngập trời, run cầm cập mấy lần vội vàng quay đầu lại. Nội tâm dồn dập thầm nghĩ: Còn tưởng rằng nhận lầm người, người này đúng là Cổ Vinh đại sư a, ánh mắt lạnh lẽo giết người kia so với trước đây càng sắc bén! Trời ạ, tiểu tử kia rốt cuộc là ai!

Ba người không để ý tới chúng nhân chung quanh, trực tiếp ra Thuật Luyện Sư Công Hội.

Ngoài cửa song song đứng một đám người, vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế trên người tản mát ra, mơ hồ có uy thế tràn ngập. Cầm đầu là một bạch y nữ tử mặc che mặt, vừa thấy bọn họ, nhất thời khẽ cười nói:

– Bạch Mâu phụng Tần Nguyệt vương tử chi mệnh, ở đây chờ đợi Vân thiếu.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Xem ra ta mặt mũi thật to a, dĩ nhiên làm phiền Bạch thống lĩnh tự mình nghênh tiếp.

Bạch Mâu nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

– Hiện tại thủ đô thế cuộc căng thẳng, Nguyệt vương tử sợ có hạng giá áo túi cơm làm hại Vân thiếu, vì vậy phái ta tới đây nghênh tiếp.

Nàng kéo qua ba thớt tuấn mã cao lớn, để ba người Lý Vân Tiêu phân biệt chia ngồi, một đám người chậm rãi hướng về Tần Nguyệt Vương phủ mà đi.

Khoảng thời gian này bên trong thủ đô thường thường có rất nhiều binh lính cất bước, dân chúng cũng tập mãi thành quen, nhưng không ít người nhạy cảm, đều ngửi được khí tức của sự kiện lớn, dồn dập lắc đầu thở dài.

Thời điểm nhân mã xuyên qua một con đường trước Nguyệt Vương phủ, đột nhiên từ bốn phương tám hướng bay vụt ra vô số mũi tên, lực lượng to lớn, mơ hồ có tiếng xé gió, nhắm về phía đoàn người bắn tới. Mũi tên nhiều như lông trâu, khắp trời bay múa hạ xuống, rất có tư thế che kín bầu trời!

– Bảo vệ tốt Vân thiếu cùng Cổ đại sư!

Con ngươi của Bạch Mâu thu nhỏ lại, sau khi ra lệnh một tiếng, thân thể từ trên lưng ngựa bay lên, trong tay biến hóa ra một đạo pháp quyết, từ tay phải bắn nhanh ra. Một đạo hào quang màu xanh lục ở trên không trung nổ tung thành vô số lợi khí bé nhỏ, phá không bắn ra.

Nhất thời từ bốn phía truyền đến mấy tiếng kêu rên thảm thiết.

Thân thể Bạch Mâu bay trên không trung, lượng lớn mưa tên bắn về phía nàng, nhưng giống như bị một nguồn sức mạnh vô hình ngăn trở, khó có thể tinh tiến mảy may, toàn bộ rơi xuống. nàng một chiêu đắc thủ, thuận thế giẫm phi tiễn phóng tới, bóng người rất nhanh bắn tới xa xa, bắt đầu trắng trợn giết chóc.

Nàng mang tới nhân mã đón tiếp Lý Vân Tiêu đều là người của Trấn quốc Thần vệ, mỗi cái chí ít đều có tu vi Võ sư, mưa tên đầy trời tuy rằng sắc bén, nhưng khó có thể thương bọn họ mảy may. Sau khi luống cuống tay chân chốc lát, liền ứng phó thuận buồm xuôi gió.

Lý Vân Tiêu cùng Cổ Vinh ở dưới Kế Mông bảo vệ, cũng không mất một sợi tóc. Lý Vân Tiêu từ trên mặt đất nhặt lên một mũi tên, dùng sức gập lại, “Ca” một tiếng gãy vỡ ra. Hắn tiện tay ném ra ngoài nói:

– Đây là dùng Thanh Trúc Thiết Mộc chế thành mũi tên, chính là cường nỏ phân phối cho quân đội.

Kế Mông cau mày nói:

– Ngài nói những người này là của đại vương tử?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Xác nhận không thể nghi ngờ. ngươi phải cẩn thận, đối phương không phải chỉ phái những lâu la này đến, chính chủ muốn xuất hiện.