Ván Cờ Báo Thù Chốn Cung Đình

Chương 14: Phần 14




Từ sau đêm đó, Hoàng thượng không còn sủng ái ai khác, kể cả Hoàng hậu, cũng bị lạnh nhạt hoàn toàn.

Hơn nữa, vì Thanh phi mất đi đôi mắt, Hoàng thượng muốn dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời để bù đắp cho nàng.

Quả đúng như vậy.

Đại điện của ta trở thành nơi xa hoa nhất trong hậu cung, khắp nơi bày biện san hô đỏ rực, ngọc trai trắng muốt, đồi mồi vàng óng...

Dù ta không thể nhìn thấy, hắn ta vẫn tìm kiếm những chiếc đèn lồng hoa dát vàng lộng lẫy nhất, những viên dạ minh châu to lớn nhất để trang hoàng, vào ban đêm, trong điện của ta sáng như ban ngày.

Tất cả những cống phẩm quý hiếm, bất kể là vải gấm Cát Bối rực rỡ như ráng chiều, nhẫn ngọc đỏ như máu, vòng cổ đính hàng trăm viên lam ngọc, khuyên tai bạch ngọc không tì vết, hay ngọc Quỷ Long núi Tây Sơn, chén rượu bảo ngọc Tứ Thủy... Tất cả đều được gửi đến cung của ta trước, sau đó mới đến lượt Hoàng hậu lựa chọn.

Hoàng hậu đã đập vỡ mấy lô đồ sứ rồi, danh tiếng hiền hòa, độ lượng của nàng ta,, cung nhân cũng không còn tin tưởng nữa.

Nàng ta thực sự không hiểu, không biết từ khi nào, tình yêu của Đế vương đã không còn dành cho nàng ta nữa.

Trong cung có người bàn tán.

"Một nữ tử mù lòa, sao có thể ở ngôi vị phi tần?"

Bùi Thành Hành nghe được, cười nhạt.

"Một nữ tử mù lòa quả thật không nên ở ngôi vị phi tần. Truyền lệnh xuống, phong Thanh phi làm Thanh Quý phi, rồi bắt lấy kẻ dám bàn tán sau lưng người khác ra c.h.é.m đầu thị chúng để răn đe."



Từ đó, cung nhân đều biết, Hoàng thượng yêu Thanh Quý phi, yêu đến mức coi nàng như châu báu, vô pháp vô thiên, tuyệt đối không thể nghe nửa lời nói xấu về nàng.

Những lời đồn gọi ta là "dâm phụ", "lăn lộn với đám nam nhân", "lai lịch không rõ ràng" không còn ai dám truyền bá nữa, nhanh chóng tan biến.

Có quan viên thân cận với Thừa tướng, trên triều đường khuyên Hoàng thượng nên ban phát đều nhau, không nên sủng ái riêng Thanh Quý phi.

Bùi Thành Hành không chút nể nang phản bác.

"Tại sao trẫm phải đi sủng ái những kẻ tầm thường kia? Thân thể Kiến Thanh đã bị thương tổn, đôi mắt bị hủy, tính tình nàng ấy trầm lặng, không tranh không giành, ngày ngày chỉ biết đánh cờ, một cô nương như vậy, sao lại làm ngươi chướng mắt?!"

Ta biết, thời cơ đã gần kề.

Cờ vây chú trọng tạo thế, mỗi nước cờ nhìn có vẻ không liên quan, nhưng chỉ khi quân cờ cuối cùng được đặt xuống, tạo thành một con rồng lớn, cục diện mới thực sự rõ ràng.

Ván cờ này đã đánh quá lâu, cũng đến lúc thu quan rồi.

18

Đại lễ săn b.ắ.n mùa thu.

Ta ngồi bên cạnh Bùi Thành Hành, cùng hắn ta nhận sự triều bái của văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích.

Ta đã uống thuốc giải kịch độc Nam Cương trước đó, đôi mắt đã hồi phục.

Nhưng ta không nói cho ai biết, vẫn che mắt bằng tấm lụa trắng mỏng.



Loại kịch độc Nam Cương này rất hiếm, thái y không có thuốc giải, nhưng trong kho của Thẩm phủ lại có.

Trước đây,  lúc ca ca chiến thắng ở Nam Cương, Nam Cương Vương tưởng ca ca sẽ tàn sát cả thành, nhưng ca ca đã không làm vậy.

Ca ca thậm chí còn lập quân quy, không được làm hại nữ tử, trẻ em và người già ở Nam Cương, không được cướp bóc tài sản của dân chúng Nam Cương...

Nam Cương Vương cảm kích và bội phục, tặng cho ca ca nhiều loại độc dược và thần dược Nam Cương không truyền ra ngoài.

Những thứ đó đều chất đống trong kho của Thẩm gia, mẫu thân quang minh lỗi lạc, ca ca càng là người ngay thẳng, họ đều không thèm dùng đến.

Nhưng ta thì khác. Khi đánh cờ, nước cờ của ta tàn nhẫn vô tình, có nhiều nước cờ quỷ dị độc ác, làm người cũng chẳng ngay thẳng gì.

Họ không dùng, ta sẽ dùng.

Qua lớp lụa mỏng trước mắt, ta nhìn thấy một người quen.

Chính là đệ đệ của Hoàng hậu, An Vương đương triều.

Kẻ đã ném giày của mẫu thân xuống sông.

An Vương cũng nhìn thấy ta.

Trong mắt hắn ta lóe lên tia ngạc nhiên.