Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
(Có 1 vấn đề là từ chương này tác giả đổi tên A K thành A Kei, nhưng vì những chương trước edit là A K rồi, cho nên về sau cũng sẽ là A K cho thống nhất. A K nghe hay mà còn ngầu hơn A Kei nữa chớ:v)
Cái câu “chẳng biết vui vẻ là gì” của A K giống như một đòn đánh thẳng vào tâm tư Hà Tấn. Đúng vậy, cuộc sống dựa theo khuôn phép lại hoàn toàn vì sự kỳ vọng của người khác, Hà Tấn đã trải qua suốt hai mươi mấy năm, mà trong khoảng thời gian ấy, một chút vui vẻ cậu cũng đều không biết.
“Thế nhưng, trong số chúng ta cũng có những trường hợp may mắn đặc biệt, không nhất thiết phải là người cùng giới, bọn họ có thể có cảm giác với cả người khác giới nữa. Loại người này vẫn được gọi là song tính luyến đấy. Khi bọn họ phải chịu áp lực quá lớn của xã hội, đa phần sẽ chọn cách thỏa hiệp… Nhưng anh không phải, anh là thuần gei,” A K nhún nhún vai, lại nhìn về phía Hà Tấn, “Còn em?”
Hà Tấn giật mình, nghĩ đến đoạn thời gian hẹn hò với Đông Huyên hồi năm nhất, những ngày tháng ấy gần như một gợn sóng cũng chẳng lăn tăn, nói chung là kém xa so với trạng thái xao xuyến bây giờ. Từ một phép so sánh ấy, đâu mới là động tâm động tình chân chính, không cần nghĩ cũng biết được rồi.
“Em không biết…” Hà Tấn dậy thì quá muộn, chắc chắn không xác định được điểm này. Cậu cũng từng ảo tưởng mình vẫn thích người khác phái, và cũng không ngừng thôi miên bản thân như vậy. Chẳng qua, đứng trước sự công kích hai gọng kìm của Thương Hỏa và Tần Dương, lớp mặt nạ cậu mang lên sau cả quá trình thôi miên đã sớm bị mài mòn đến tan biến.
A K: “Nếu từ nhỏ đến lớn em chưa từng phát sinh ham muốn với phụ nữ, vậy trên cơ bản có thể xác định là thuần.”
Hà Tấn bỗng chốc lộp bộp trong lòng, giống như cái kết luận khó mà chấp nhận kia rốt cuộc cũng được xác định.
A K quan sát vẻ mặt của cậu, cười hỏi: “Sao nào, quả thật chưa từng à?”
Hà Tấn: “Uhm…”
Đúng vậy, Hà Tấn bị quản nghiêm từ bé cho nên không bao giờ dám nghĩ tới phương diện kia. Không chỉ trong thời gian qua lại với Đông Huyên, mà cả suốt thời kỳ trưởng thành, xúc động vốn nên có vẫn luôn bị đè nén. Mặc dù sau khi lên đại học, thỉnh thoảng cũng nghe thấy Đầu To và Thất ca ở phòng ký túc kế bên tán gẫu mấy chuyện người lớn linh tinh này nọ, song cậu đều cảm thấy không có gì thú vị, chẳng trách Hầu Tử thường nói cậu giống hệt một đức tăng cấm dục lâu ngày.
Vì thế cho nên, sống hết hai mươi ba năm, người duy nhất có thể khiến cậu nảy sinh cảm giác trên phương diện kia, cũng chỉ có Tần Dương.
A K dường như có thể hiểu được tình trạng của Hà Tấn, nghi ngờ hỏi: “Này, có phải anh bạn đẹp trai hôm trước hay không?”
Hà Tấn cúi đầu, cổ gần như gập xuống tới 90 độ: “Vâng…”
A K cười to: “Ha ha, anh đã nói cậu ta muốn theo đuổi em rồi mà!”
Hà Tấn quẫn bách đến đổ mồ hôi tay: “Tối qua em cũng… mới biết được.”
Biết hắn chính là Thương Hỏa, biết người mà hắn thích, người mà hắn đợi, đều là mình.
A K “Ồ” một tiếng, bừng tỉnh nói: “Cậu ta bày tỏ với em à? Wow, ngay trước lễ tình nhân nhé, thật là lãng mạn… Ấy từ từ, hôm nay tinh thần em không tốt lẽ nào là vì chuyện này? Tối qua không ngủ được à?”
Hà Tấn thở dài: “Xem là vậy đi.”
A K rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề, thế nhưng, chẳng phải được tỏ tình là một chuyện đáng để vui sướng hay sao, vì cái gì mà Hà Tấn lại tựa như có chút ưu sầu? “Em không thích cậu ta à?” A K hỏi.
Hà Tấn lắc đầu, mặc dù đã đoán được Tần Dương chính là Thương Hỏa, theo đó, đa số những lý do cũng như lo lắng khiến cậu từ chối người nọ đã không còn, song Hà Tấn vẫn không muốn thu hồi lại lời cự tuyệt lúc trước của mình.
Đầu tiên là bởi đoạn thời gian bị lừa lúc trước, Hà Tấn vừa nghĩ tới chuyện bị “hai người” kia đùa giỡn đến xoay vòng vòng thì liền bực đến nghiến răng, chỉ hận không thể bụp cho hắn một trận!
Mặt khác, còn vì vấn đề hiện thực, bối cảnh gia đình của cả hai quá chênh lệnh về thực lực cùng kinh tế. Mà Tần Dương cũng rất nghiêm túc với đoạn tình cảm này, chứ không phải chỉ là thuận miệng nói yêu đương chơi bời một lúc.
Tất cả đều khiến cho Hà Tấn phải băn khoăn.
A K: “Nếu không phải thì em ủ rũ như thế làm chi, một khi thích, liền đến với nhau thôi!”
Hà Tấn giật giật khóe môi, đích thực là cậu đã suy nghĩ quá nhiều, toàn lo lắng mấy chuyện không đâu. Có vài thứ ở trong mắt của người khác, căn bản không cần phải mang ra cân cân nhắc nhắc.
Thấy thế, Hà Tấn liền nói sang chuyện khác: “A K, anh có bạn gái, sặc, bạn trai không?”
A K cười khúc khích, nhún vai đáp: “Bạn giường có một vài, bạn trai, ngược lại không có.”
Hà Tấn: “… Bạn, bạn giường?”
A K: “Đúng vậy, người ở trong giới này rất loạn, bởi vì phạm vi khá nhỏ lại không được mọi người tiếp nhận, cho nên lựa chọn không nhiều. Hơn nữa, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đa số không ai đủ kiên nhẫn để nói chuyện yêu đương… Mà càng lấn sâu vào cái vòng luẩn quẩn này, em sẽ phát hiện có càng nhiều người như vậy, người mà hôm qua em ngủ cùng, có thể hôm nay lại lên giường với một người đã từng ngủ với em.”
Hà Tấn: “…”
A K nhớ tới bộ dáng của Tần Dương khi hắn tới quán cà phê ngày đó, nhịn không được chảy nước miếng: “Lại nói, đã lâu anh không gặp được đồng loại nào đẹp trai như bạn em rồi, dựa vào vóc dáng và khuôn mặt của cậu ta, đảm bảo có thể hạ sát cả đám người trong nháy mắt, thậm chí còn có thể được vào phòng đấu giá nữa kìa!”
Hà Tấn run rẩy khóe miệng: “Phòng đấu giá là cái gì?”
A K cười cười, phổ cập giáo dục cho Hà Tấn về vài thuật ngữ của giới gei ở thành phố A. Cái gọi là “vào phòng đấu giá”, không phải là thực sự đem người đi “bán đấu giá”, mà là tiếng lóng để chỉ những gei độc thân có chất lượng đặc biệt cao, được người quen biết đánh giá và xếp hạng. Nói tóm lại, có thể tán tỉnh thậm chí hẹn hò với những người này trong một thời gian ngắn, đều là chuyện cực kỳ vinh hạnh.
“Có lẽ bạn em chưa vào trong giới, nếu không, không có lý do gì vẫn độc thân tới tận bây giờ. Anh nói này Hà Tấn, gặp được bảo bối như vậy, tốt nhất là em hãy nắm cho chặt đi, đừng do dự nữa.” A K khuyên nhủ.
Hà Tấn nheo mắt, đừng nói tới gei mà ngay cả con gái cũng rất hâm mộ Tần Dương, cái loại nam thần này, bất kể đi đến chỗ nào cũng đều khiến người ta cảm thấy tiếc khi phải lẻ bóng một mình…
“À đúng rồi,” A K ghé sát vào Hà Tấn, dùng vẻ mặt kinh nghiệm tràn đầy mà nhỏ giọng nói, “Dựa vào trực giác của anh, công phu trên phương diện kia của bạn em cũng rất lợi hại, làm với cậu ta khẳng định rất thích.”
Hà Tấn: “… …”
Đậu má, cái này mà cũng có thể nhìn ra!? Hà Tấn chỉ thấy hỗn loạn cực kỳ, có lẽ nào A K là gián điệp Tần Dương phái tới hay không? Vì sao toàn nói tốt cho hắn vậy!
Cuối cùng Hà Tấn vẫn không xin nghỉ, vào phòng nhân viên nghỉ ngơi khoảng nửa giờ, sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài làm việc.
Hơn bảy giờ tối, Tần Dương đến quán cà phê, song hắn không vào, mà ngồi ở trong xe nhìn bộ dạng bận rộn của Hà Tấn thông qua cửa sổ sát đất của cửa tiệm, nhìn cậu ngáp lên ngáp xuống, uống cà phê để nâng cao tinh thần, lại nhìn cậu mỉm cười tiếp đón một đám khách khứa và trò chuyện với tên quản lý nọ…
Lễ tình nhân, thành phố A đắm chìm trong không khí của lễ hội hoa hồng.
Ở góc đường cách đó không xa có một người đẩy xe bán hoa hồng dạo, Tần Dương nhìn nhìn, do dự không biết có nên mua một đóa để tặng cho Hà Tấn hay không.
Hắn đã nhận được hoa hồng Hà Tấn tặng ở trong game, thương tích đầy mình đêm qua cuối cùng cũng được chữa lành một ít, thế nhưng tâm tình vẫn không quá tốt, thật giống như cảm giác mệt mỏi sau khi trải qua một hồi bệnh nặng.
Ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, mắt thấy người bán hoa kia sắp sửa rời đi, Tần Dương vội vàng xuống xe, tiến lên mua một đóa.
Mười đồng một đóa hoa hồng, gai trên cành hoa đã bị bẻ sạch, cầm trong tay cũng không sợ bị đau, Tần Dương mang theo đóa hoa trở lại khoang xe ấm áp, bắt đầu do dự lát nữa nên lấy cớ gì để tặng cho đối phương.
Tám giờ ba mươi, A K đột nhiên dùng tay khuỷu tay huých huých vào Hà Tấn: “Này, đó là xe bạn trai em nhể?”
Lúc ấy Hà Tấn mới phát hiện Tần Dương đang đỗ xe ở bên ngoài, ngẩn người, quẫn bách đến mức mặt mũi cũng nóng lên: “Không phải bạn trai ~!”
A K: “Ha ha…”
Động tác trên tay Hà Tấn rõ ràng đã rối loạn, sao Tần Dương lại đến sớm như vậy, mà vì lý do gì hắn lại không vào quán ngồi chơi?
A K: “Đừng nghĩ nữa, sắp đóng cửa rồi, em đi trước đi, anh sẽ tính đủ lương cho.”
Mười phút sau, Hà Tấn thay xong quần áo, đeo túi sách lên vai, nhanh chân bước ra ngoài. Cách đó không xa, một chiếc xe lóe đèn, tựa như đang lên tiếng chào hỏi cậu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
—-
【 Khúc nhạc đệm nho nhỏ 】
Trận đấu tennis —
Hà Tấn nhìn vào Chương Tiêu, người được Tần Dương coi là đối thủ, không khỏi lộ ra vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
Hà Tấn: “Tôi cũng muốn đánh với cậu một trận cầu nghiêm túc.”
Tần Dương: “Tôi không muốn đánh với cậu, tôi chỉ muốn đè cậu thôi.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương: “Yên tâm đi, tôi cũng sẽ chuyên chú nhìn cậu mà.”
Hà Tấn: “Cút!”
—-
Sau khi Tần Dương câm nín —
Hà Tấn: “Tôi cảm thấy chúng ta cần phải đánh một trận tử tế.”
Tần Dương: “Tôi cảm thấy chúng ta cần phải ‘làm’ một trận tử tế.”
Hà Tấn: “…”