Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sau khi cùng Hầu Đông Ngạn xem cái topic chém gió kia, Hà Tấn lại tự lên mạng search thêm chút tư liệu, bao gồm nguyên lý hoạt động và phương thức sử dụng mũ giáp thực tế ảo.
『 Thần Ma 』 không phải game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới, trước đó, nước ngoài đã có 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』 làm tiên phong, song phương thức vận hành của hai game này không phải “mũ giáp”, mà là “bao con nhộng”. Người chơi của 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』 phải nằm trong một “khoang thuyền” có hình dạng giống như cái bao con nhộng thì mới có thể tiến vào thế giới game. Có điều, bởi vì chi phí dành cho việc sản xuất bao con nhộng thực tế ảo cũng như khoa học kỹ thuật ứng dụng vào nó đắt hơn rất nhiều so với “mũ giáp”, nên chỉ có thể tung ra thị trường một số lượng giới hạn, không đạt được hiệu quả phổ cập toàn dân. Đó cũng là lý do, mặc dù loại game thực tế ảo đã ra đời, nhưng người chơi trong nước vẫn có rất ít cơ hội tiếp xúc.
Về mặt lý thuyết, nguyên lý vận hành của mũ giáp và bao con nhộng tương tự như nhau, mũ giáp Thần Ma cũng sử dụng những kỹ thuật tiên tiến được tham khảo từ nước ngoài, rồi mở rộng phát triển, đơn giản hóa hoặc là cải thiện.
Lướt web một hồi, Hà Tấn liền tìm được không ít nội dung có liên quan đến “bao con nhộng thực tế ảo”, đa số những tài liệu này đều đến từ trang web nước ngoài, được viết bằng tiếng Anh, nếu không phải ngoại ngữ của cậu không tệ, phỏng chừng cũng xem không hiểu.
Trong những thông tin tìm kiếm được, có một bài viết về các ứng dụng của game nhập vai thực tế ảo do một game thủ giấu tên đã từng thử nghiệm bao con nhộng cung cấp. Nội dung bài viết cũng na ná như những gì topic vừa rồi đề cập tới, đại khái là chơi game thực tế ảo cần độ tập trung cực kỳ cao, một khi phân tâm sẽ dễ dàng bị phân ly với “bao con nhộng”, hoặc tạo thành những hỗn loạn không cách nào kiểm soát được.
Ngoài ra, game thực tế ảo cũng không yêu cầu người chơi phải có thần kinh vận động tốt, chỉ cần năng lực cân bằng tứ chi mạnh là ok, bởi vì trong suốt quá trình chơi game sẽ thường xuyên có những loại vận động cực hạn không thể nào bắt gặp ngoài hiện thực, tỷ như rơi từ trên trời xuống, lặn vào giữa lòng biển sâu, vân vân và mây mây. Nếu người chơi có chứng sợ độ cao, sợ áp lực nước biển, hoặc là say xe, say tàu thì hoàn toàn không thích ứng nổi.
Hà Tấn cân nhắc một chút, bản thân không sợ độ cao cũng chẳng say xe, các phản ứng tiêu cực nho nhỏ về cự ly mà bài viết đề cập tới cậu cũng không có, vì thế liền yên tâm hơn rất nhiều.
Xem một đống thông tin trên trời dưới đất, còn thấy nhắc tới cái gọi là “cảm xúc” với “tự chủ” linh tinh này nọ, Hà Tấn cảm thấy hơi hơi khó hiểu, thế nhưng dưới sự phổ cập của khoa học kỹ thuật, cậu cũng nắm được chút khái niệm sơ bộ ban đầu. Bởi vì đặc biệt nghiêm túc tìm hiểu, cho nên Hà Tấn đã quẳng luôn chuyện nhắn tin cho Thương Hỏa ra sau đầu, mãi đến khi bị Hầu Đông Ngạn lôi kéo đi ăn cơm, cậu mới lại hưng phấn bàn luận một chút chuyện liên quan.
Đột nhiên Hầu Đông Ngạn nói: “Tấn đại ca, tao cảm thấy gần đây mày có chút thay đổi.”
Hà Tấn sửng sốt: “Hả?”
“Trước kia mày không bao giờ chơi game, lại càng không thảo luận mấy loại chuyện này với tao…” Hầu Đông Ngạn gãi đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hà Tấn: “Mày cảm thấy tao như vậy không tốt à?”
Hầu Đông Ngạn: “Không không không, rất tốt là đằng khác, chỉ cần mày đừng trách tao làm hư mày là được.”
Hà Tấn cười hỏi: “Cái gì gọi là ‘làm hư’ tao?”
Hầu Đông Ngạn: “À thì, chẳng phải người ta vẫn nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng đấy à, tao chỉ sợ việc tao rảnh rỗi chơi game mỗi ngày sẽ ảnh hưởng đến mày thôi.”
Hà Tấn lại cười: “Mày trở nên cả nghĩ thế từ bao giờ hả? Yên tâm đi, tự tao muốn chơi, hơn nữa chơi cũng thực là vui vẻ.”
Hầu Đông Ngạn nghe đối phương nói như vậy, nhất thời thở phào một hơi: “Hê hê, mày vui là tốt, tao cũng cảm thấy mày thú vị hơn so với trước đây nhiều lắm!”
Hà Tấn: “…” Rốt cuộc là trước đây bản thân mình có bao nhiêu “không thú vị” hở trời? (=_=)
Sau khi ăn xong hai người liền trở về ký túc xá, Hà Tấn nhìn thấy đồng hồ điểm bảy giờ, ước chừng Thương Hỏa đã lên game rồi, rốt cuộc nhịn không được mà nhanh chóng uống trà, đi WC, chuẩn bị sẵn sàng rồi quay sang nói với Hầu Đông Ngạn: “Tao muốn chơi game, đừng làm phiền tao đấy!”
Hầu Đông Ngạn: “…”
Hà Tấn ngồi nghiêm chỉnh rồi đội mũ giáp lên, lần này quả nhiên có thể đăng nhập nhanh mà không cần hình dung ID tài khoản nữa. Sau khi đứng yên trong sương mù, theo một tiếng “Hoan nghênh trở lại thế giới 『 Thần Ma 』” của hệ thống, cậu liền trực tiếp đáp xuống đảo Phù Du.
Hà Tấn khẩn cấp nhìn vào khung bạn tốt, tên Thương Hỏa đã sáng rồi, là màu vàng kim!
… A, người nọ đã đổi tên? Từ “Thương Hỏa Vô Tình” thành “Thương Hỏa”?
Ngay khi Hà Tấn đang nhìn chằm chằm vào tên của đối phương thì Thương Hỏa đã giống như tâm ý tương thông mà đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ngay trước mặt cậu!
Hoàn toàn khác với việc bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh Thương Hỏa xuất hiện trên màn hình máy tính, lúc này Hà Tấn tựa hồ triệt để lạc vào một cảnh giới lạ kỳ, à không, thật giống như tận mắt chứng kiến cảnh tượng người mình muốn gặp bay từ trên trời xuống vậy. Gió cuốn theo từng chuyển động của con người, hình bóng huyền diệu đậm mùi ma pháp mà lại chân thật đến mức có thể chạm vào… Tất cả những thứ ấy, đều khiến cho Hà Tấn kinh hãi tới mức phải hít vào một hơi khí lạnh!
Bộ dáng của Thương Hỏa không có biến hóa, vẫn là thân ảnh thon dài khoác áo choàng màu đen có vân lửa đỏ, ngũ quan cũng không được điều chỉnh một chút gì, thế nhưng hắn đứng ở nơi đó, cả người không chỗ nào không phát ra khí thế tựa hồ có thể một hơi cắn nuốt người đối diện.
“A Tấn…?” Thương Hỏa nhìn cậu, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Hà Tấn đột nhiên nhớ tới việc mình đã điều chỉnh lại bộ dáng, còn thiết lập biến đổi giọng nói, trong nháy mắt lòng bàn tay bỗng đổ đầy mồ hôi. Cậu khẩn trương lui về phía sau một bước – đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Cậu không biết Thương Hỏa có còn nhớ bộ dáng này của mình hay không nữa, mà cùng lúc đó cậu vừa hy vọng đối phương có thể đoán được mình là nam, lại vừa mâu thuẫn mà trông mong người ta không nhìn ra được…
Cậu sợ một khi Thương Hỏa đoán được sẽ giật mình, sẽ mất mát, sẽ thất vọng…
Bên cạnh đó, còn có một loại tâm tình mà Hà Tấn cũng không thể gọi tên, hình như là sợ bị chán ghét, sợ đối phương xa lánh…
Ngây ngốc nhìn người đối diện, vừa thấp thỏm lại có chút hãi hùng, thấy đối phương cứ nhìn mình chăm chăm suốt một hồi lâu, trên biểu tình trừ bỏ kinh ngạc ra thì còn chậm rãi hiện lên một tia hứng thú khó mà hiểu nổi… Hà Tấn lại càng sợ hãi. Ngay khi cậu bị nhìn đến nhịn không được mà muốn xoay người bỏ chạy, Thương Hỏa lại đột nhiên tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, một phen đem cậu bế lên!
Hà Tấn: “…” O////O
Thấy “A Tấn” trong bộ dáng thiếu niên, lại nghe được thanh âm mà mình chờ mong trong suốt tám năm, trái tim Tần Dương đập như muốn phát nổ, tất cả cõi lòng tràn ngập vui mừng khi gặp lại mối tình đầu!
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Dương bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực A Tấn chưa bao giờ rời đi, chỉ là cậu dừng chân trong thế giới game của tám năm về trước, còn hắn thì lại không ngừng lớn lên, lớn đến mức có đủ sức mạnh để bao bọc bảo hộ cho cậu. Thời gian của A Tấn, bây giờ mới bắt đầu chuyển động thêm một lần.
Dưới tình huống quá đỗi bất ngờ, A Tấn đột nhiên biến thành bộ dáng mà hắn hy vọng có thể nhìn thấy nhất, thử hỏi Tần Dương làm sao có thể bình tĩnh được đây?
Tuy chỉ là game, nhưng sự liên hệ chặt chẽ với ý niệm trong bộ óc con người thực sự có thể khiến cho nhân vật làm ra những động tác như vậy. Mà Hà Tấn, bởi vì mức độ chân thực của xúc cảm đạt tới năm mươi phần trăm cho nên liền có loại cảm giác bị người khác bế lên!
Sau đó, sau đó, không chỉ thế, Thương Hỏa còn ghé sát lại, đặt lên mặt cậu một nụ hôn…
Cho dù động tác hôn môi có phần cứng nhắc, có lẽ là do hệ thống vẫn còn giữ được một chút thiện lương, thiết kế khá là hạn chế, không cách nào khiến người chơi cảm giác quá mức chân thực, thế nhưng Hà Tấn vẫn cảm thấy mặt mình như bị cái gì đó cọ cọ lên, mềm mềm, nóng nóng…
Đậu má… Xúc cảm này… Tam quan của Hà Tấn đã hoàn toàn sụp đổ!
Bên tai truyền tiếng cười rất khẽ của Thương Hỏa, nhân vật trong game không có được thể chất đặc biệt của Hà Tấn nên đã sớm bị động thái vừa rồi của đối phương làm cho mặt đỏ tưng bừng, hai mắt cũng mơ hồ ngập nước, lộ ra bộ dáng đáng thương tựa như bị người bắt nạt…
Thương Hỏa bỏ cậu xuống, hạ tầm mắt từ trên cao, cười cười hỏi: “Vì sao lại biến thành bộ dạng này?”
Việc chọn lựa hình tượng này, ngoại trừ do Hà Tấn trưởng thành không quen dùng bộ dáng tiểu Loli áo xanh để chơi game ra thì còn có một nguyên nhân liên quan đến Thương Hỏa.
Năm đó, khi cùng chơi game với Thương Hỏa, chủ yếu cậu ở trong hình thái như hiện giờ, Thương Hỏa đã đợi cậu nhiều năm như vậy, cho nên lần này cậu liền dùng cái bộ dạng đối phương mong nhớ nhất để xuất hiện trước mặt người ta.
Trong đầu Hà Tấn nghĩ thế, nhưng mà còn chưa kịp đắn đo chọn từ để nói thì đã nghe “mình” vô thức thốt ra: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích.” (… A, tđn đột nhiên lại nói toạc móng heo vậy chứ! Mũ giáp mất khống chế rồi sao?)
Thương Hỏa nghe được giọng nói của đối phương, bốc chốc ngẩn ra, bỡn cợt hỏi: “Em muốn để cả thế giới hiểu lầm rằng anh có sở thích luyến đồng phải không?”
Hà Tấn 囧 nói: “Không phải…”
Thương Hỏa: “Tuy rằng em như vậy anh cũng rất thích.”
Hà Tấn nhẹ nhàng thở ra, lại vô thức thốt lên một lần nữa: “Thế thì tốt quá!” (← A! Đây là cảm thán trong lòng thôi! Thế quái nào phải dùng giọng điệu vui sướng để phun ra ngoài miệng như vậy chứ!)
Thương Hỏa cười cười, hỏi: “Em mua mũ giáp à?”
Nghe được câu hỏi này, Hà Tấn lắc đầu: “Không phải, là rút thăm trúng thưởng! Hôm qua tôi mới biết, thật sự là quá may mắn rồi, vốn muốn kể cho cậu đầu tiên, sau lại cảm thấy vẫn nên chờ khi nhận được mũ giáp liền trực tiếp online báo cho cậu thì hơn…”
Tiểu shota mười mấy tuổi không chút che giấu vui sướng trong lòng mình, huyên thuyên với Thương Hỏa một hồi tựa hồ không cách nào dừng lại, nói chung là hoàn toàn khác với “Hà Tấn” ôn hòa ít nói trước đây. Thương Hỏa kiên nhẫn nghe người kia nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười cười, chỉ là cảm thấy thời điểm đối phương thao thao bất tuyệt thường lộ ra biểu tình rối rắm vặn vẹo, thật sự có phần cổ quái.
“Sặc, chuyện gì thế nhỉ?… Buổi chiều tôi có online, nhưng cậu lại off… À… Sau đó tôi đi xem mấy topic linh tinh một chút…”
Nói đến đây, bỗng nhiên shota ngồi thụp xuống, ôm mặt, run rẩy hai vai, dùng thứ thanh âm cực kỳ ủy khuất nói: “Tôi không muốn nói nhiều như vậy, tôi không muốn thành kẻ lải nhải lắm lời…”
Thương Hỏa có chút khó hiểu, song vẫn nghiêm túc đáp: “Em có biến thành kẻ lắm lời anh cũng không ghét bỏ em, em muốn nói cái gì thì cứ nói làm sao mà phải giấu diếm?”
Shota phát điên: “Buổi chiều lúc tôi thử online có như thế này đâu! Khi ấy tôi còn cảm thấy khống chế rất ổn cơ mà! Cái mũ giáp này có vấn đề sao?”
Thương Hỏa ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nghe nói, lúc mới chơi, nếu người chơi bị hoảng sợ thì mũ giáp sẽ mất khống chế một thời gian, đây là hiện tượng bình thường thôi… Vừa rồi em, bị anh dọa sợ hả?”