Vẫn Chỉ Là Cô Phù Dâu (Always A Bridesmaid)

Chương 10




Shelby nghĩ chắc anh đang phát điên, nhưng cô vô cùng ngạc nhiên nhận thấy anh thật sự vui mừng và thanh thản.

Cô cố gắng sắp xếp các ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Cuối cùng cô nói: “Em rất… mừng là anh chịu đựng giỏi đến thế.”

Cô buông anh, lục trong ví tìm giấy lau nước mắt trong khi A.J cố nhịn cười. Sự ngạc nhiên, sửng sốt ở cô trước thái độ của anh nhường chỗ cho sự ngượng ngùng bối rối.

Cuối cùng khi anh cười dứt, đứng tay chống nạnh, tươi tỉnh nhìn cô, cô bảo: “Để em nói thẳng nhé. Anh không cảm thấy buồn vì vợ chưa cưới của anh bỏ theo người khác, phải không?”

Anh hít một hơi, khoan khoái thở ra, mặt trông vui mừng hơn bất cứ lúc nào cô thấy ở anh.

“Nếu cô ấy là vợ chưa cưới của anh thật, thì chắc anh phải buồn chứ.”

Shelby trố mắt nhìn anh. Một lúc im lặng, rồi cô hổn hển hỏi lại: “Anh nói vậy nghĩa là sao?”

Vẻ thích thú của A.J biến mất khi anh thấy mặt cô tái nhợt. Anh cầm tay, đưa cô tới ghế và ấn cô ngồi xuống. “Ngồi xuống nào, anh nên giải thích cho em rõ.”

Cô ngồi thụp xuống ghế. “Vâng, anh nên nói ngay đi.”

Anh hít một hơi căng vòm ngực, vươn vai tựa như anh nhẹ nhõm hơn. “Chuyện dài đấy.”

“Anh cứ lừng khừng thì lại dài thêm…”

Vẻ bực bội với cái miệng méo xệch của Shelby cho anh thấy cô không còn chờ được nữa. “Em đã biết anh đánh lừa Erica như thế nào,” anh bắt đầu kể, “Em cũng tham gia vào chuyện đó.”

Shelby cau mày. “Chuyện này thì có liên quan gì tới bà Martinez?”

Anh giơ tay ngăn lại: “Anh sắp nói tới đoạn ấy. Lynn và anh thoả thuận với nhau. Cô ấy sẽ giúp anh đánh lừa Erica. Chính vì vậy chiếc nhẫn mới được giấu trong khăn ăn.” Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi túi mà anh vừa bỏ vào lúc trước, xoay xoay nó trên tay. “Bọn anh tính là khi Lynn tới, cô ấy sẽ đeo nhẫn vào, giả như bọn anh đã đính hôn, đang bàn tính chuyện đám cưới.”

Bàn tay phải của Shelby vô tình đặt lên tay trái khi cô nhớ lại giây phút ngắn ngủi mà cô được đeo chiếc nhẫn ấy.

“Chiếc nhẫn là của mẹ anh để lại.” Anh bảo, rồi nói thêm với vẻ tư lự. “Đó là vật đầu tiên có giá trị mà bố anh mua khi trang trại bắt đầu có lãi. Anh giữ chiếc nhẫn cho vợ anh đeo.” Anh nhìn cô vuốt ve ngón tay trái thứ ba. Shelby thấy anh nhìn liên đan chéo hai tay vào nhau.

“Nào, tiếp nhé,” anh bảo, “Lynn sẽ giúp anh, và anh đóng vai chồng chưa cưới của Lynn để thu hút chú ý của Carlo.”

Shelby định nói nhưng anh giơ tay ngăn lại. “Để anh nói hết đã,” mà anh lộ núm đồng tiền “… rồi em muốn quát nạt gì cũng được.” Anh ngừng nói, bắt đầu đi quanh phòng. “Anh cho rằng nếu anh và Lynn thông báo là đã đính hôn, nếu Lynn chỉ cần ‘đánh tiếng’ cô ấy đang tính chuyện lấy ai đó là Carlo sẽ mò đến ngay. Ồ, anh biết bố mẹ cô ấy, nhất là bà mẹ, không thích anh ta. Còn Carlo lại nghĩ cô ấy xứng đáng lấy một anh chồng giàu, làm ăn phát đạt. Nhưng Lynn quyết lòng lấy anh ta.”

Shelby đứng bật dậy, tay chống nạnh đến chỗ anh. “Vậy tại sao anh lại chọn buổi gặp mặt mừng Lynn trở về để thông báo? Các đó chắc chắn không chỉ là hai người muốn đánh tiếng hai người sắp lấy nhau?”

A.J giang rộng tay. “Vì Anderson ở đó, Lynn không biết Carlo đang ở đâu, vì thế…”

“Cậu ấy tìm cách đánh lừa anh ta chui ra khỏi ổ,” Shelby nói, môi dẩu ra.

“Đúng thế, mãi tận sau này anh mới biết em và Lynn là bạn thân. Anh cứ tưởng em bám cô ấy để buộc anh phải thay đổi quyết định về cửa hàng ở Spanish Court.” A.J chém tay vào không khí. “Bậy thật, anh cố tìm cách buộc em rời khỏi buổi gặp mặt hôm ấy. Em có biết anh nghĩ gì lúc chúng mình đang nhảy không?”

Shelby lắc đầu, vẻ ngờ vực.

“Đúng người… sai thời điểm. Anh muốn tìm hiểu rõ em hơn, nhưng thời điểm lại hỏng bét. Em là cô gái hấp dẫn nhất mà cũng rắc rối nhất mà anh đã gặp trong đời. Anh muốn xong việc với Lynn thật nhanh để có thể tập trung vào em.”

Nhìn vẻ mặt tươi rói của anh, nghe những lời cô chẳng bao giờ dám mong được nghe ở anh, Shelby cũng thấy mềm lòng, nhưng cô cảm thấy tức không chịu nổi. Cô đã dằn vặt với những ý nghĩ tội lỗi và hối hận vì những chuyện chẳng đâu vào đâu!

“Lẽ ra về sau phải cho em biết sự thực chứ,” cô giận dữ bảo. “Lynn hành động rất kỳ quặc làm em chẳng biết nghĩ thế nào. Còn anh cứ muốn hối lộ để em bỏ cuộc, tại sao vậy?”

“Bởi vì anh biết chắc sự việc sẽ diễn ra như hôm nay. Carlo không phải loại người thích đóng bộ, làm lễ cưới trước sự hiện diện của 500 họ hàng thân thích và bạn bè thân nhất của Lynn. Anh nói với cô ấy điều đó, nhưng cô ấy nhìn mọi thứ qua lăng kính màu hồng. Cô ấy đâu có chuẩn bị một đám cưới thích.”

“Nhưng anh và Carlo chưa từng gặp nhau. Làm sao anh biết anh ấy không thích làm đám cưới lớn? Anh đâu biết tính cách anh ấy…” Shelby nhắm mắt, thở dài. “Anh cho người điều tra về anh ấy phải không?”

“Ừ, có thế thật.” A.J trả lời không hề tỏ vẻ ân hận. “Cô ấy là con gái người bạn thân nhất của anh. Anh không thể để cô ấy lấy một thằng cha ngu ngốc. Carlo xem ra là một anh chàng tốt, tuy có hơi cứng đầu một chút.”

Shelby bước quanh phòng, chân ríu lại vì giận dữ. “Nhưng tại sao anh không cho em biết những chuyện ấy? Để em mù tịt như vậy không công bằng chút nào. Các công việc chuẩn bị đã được tiến hành…”

“Anh biết.” Anh nhìn xuống như nhận lỗi. “Nhưng anh đã hứa với Lynn sẽ không nói sự thật với bất cứ ai, cho tới khi Carlo thấy ra vấn đề. Rồi sau cái đêm trong ngôi nhà cũ, anh đang định kể nhưng em không muốn nghe.”

Cô không nghe anh nói gì vì đang bực mình. “Lynn lợi dụng anh và anh lại lợi dụng em?” Cô trỏ ngón tay cái vào ngực mình.

“Xin em hiểu cho, anh bị kẹt ở giữa!” A.J một mực nói. “Lynn không muốn cho mẹ cô ấy biết. Cô ấy muốn giấu bà mọi chuyện.”

Shelby giang rộng tay. “Lễ đính hôn giả ấy được đăng trên tất cả các báo ở cả hai khu. Làm sao hai người có thể nghĩ bác Altman không đọc thấy? Chắc chắn bạn bè phải nói với bác ấy chứ?”

A.J lắc đầu. “Bác ấy sống cùng em gái. Tất cả cú điện thoại đều bị chặn lại. Từ ngày Sanford mất, Sharon không còn trở lại bình thường được. Một số người lại có thể bị tác động đến mức như vậy.” Anh ngừng lời, đưa tay sờ cằm. “Cái chết của Sanford càng làm Lynn quyết tâm lấy Carlo bằng được.”

Cô quay lại đối mặt anh. “Anh bảo sao?”

“Cô ấy cho rằng cuộc đời quá ngắn, không nên phải sống xa cách người mình yêu.”

Shelby lắc đầu tựa như vừa bị một đòn chí mạng. “Cậu ấy thay đổi quá nhiều. Em chẳng biết nghĩ như thế nào nữa. Vẽ ra bao kế hoạch to lớn… rồi hôm nay bỏ đi như vậy…” Giọng cô nhỏ dần trong khi mắt nhìn anh trách móc. “Cuối tuần vừa rồi trong khi mình lặn lội tới căn nhà cũ, cậu ấy khéo đang ở chỗ Carlo phải không?”

Anh vung vẩy tay. “Ừ, nhưng anh thề là mãi sau này anh mới biết điều đó. Cô ấy không hề nói với anh. Theo chỗ anh hiểu, cô ấy vẫn còn đính hôn với anh. Anh thực sự lo lắng. Rosetti là tay khá nóng tính,” Anh ngừng nói khi thấy mặt cô vẫn đầy vẻ ngờ vực. “Thôi được. Anh thừa nhận lẽ ra anh vẫn có thể đánh xe về trong sương mù đêm ấy, song anh muốn một mình ở bên em. Nhưng hình như sự thể lại tồi tệ hơn.” Giọng em trở nên khàn đục. “Nhưng lạy chúa, anh muốn em biết bao!”

Shelby lắc đầu. “Nhưng em biết mọi chuyện đều là giả, rất có thể làm hại đến công việc và danh tiếng của em. Thật không công bằng khi không cho em biết gì cả.”

Anh tiến một bước về phía cô. “Anh biết, nhưng đến ngày hôm qua anh bắt đầu thấy mọi việc sẽ ổn thoả. Carlo gọi điện thoại đe doạ anh.”

Shelby hoảng hồn. “Cái gì?”

A.K nhún vai. “Doạ dẫm vì ghen thôi, không có gì nghiêm trọng. Anh có cảm giác anh ta sắp sửa làm chuyện gì đó.” Đến đó thì hình như anh không muốn nhắc đến anh chàng ấy nữa. “Rồi ở cửa hàng khi em ký Shelby Court dưới tờ biên lai, anh biết rằng vẫn còn hy vọng cho hai đứa mình.”

Biết bao ý nghĩ trái ngược trong đầu làm cô không suy nghĩ được nữa. Cô ngượng ngùng nhớ lại mấy chữ trên biên lai cho Lynn, rồi lấy mu bàn tay lau trán. “Anh có biết em phải trải qua cảm giác tội lỗi thế nào không?”, cô bật ra nói. “ Em dằn vặt, tự căm ghét chính mình vì em đã yêu chồng chưa cưới của bạn mình!”

Nhận ra điều mình thú nhận, cố lấy tay bịt miệng như thể muốn lấy lại những lời đó.

Cô mở to mắt, nhìn mấy đầu ngón tay của mình rồi xoay người, chạy qua phòng về phía cửa trước, hoảng hốt trước điều mình vừa nói ra miệng.

Nhanh như chớp A.J chạy theo. “Đừng bỏ anh mà chạy nào Shelby!” Đến gần cửa anh túm được cô, ôm cô trong vòng tay anh. “Chà, nói với người đàn ông em yêu anh ta bằng cách mới hay sao”, anh lẩm bẩm, đôi mắt xanh tối xầm, sôi sục, giọng anh căng thẳng. “Nhưng với em thì anh có thể hiểu được”.

Anh hôn lên môi cô và Shelby quên ngay chuyện đáng ra cô phải làm bộ giận dữ với anh. Xúc cảm mãnh liệt dâng trào, cô vòng tay ôm cổ anh, chỉ còn nhớ là cô yêu anh.

Anh thôi hôn, thở hổn hển, tỳ trán anh vào trán cô. “Vậy thì cái triết lý “làm theo tình cảm của mình của gia đình em để đâu rồi? Anh tưởng nếu em yêu anh, em phải nói với anh từ lâu rồi mới phải chứ?”

“Không thể được vì còn Lynn”

“Anh yêu em, Shelby. Anh cứ tưởng cái mớ bong bong này không bao giờ gỡ nổi, để anh có thể nói với em điều đó”.

Cô nép mình trong vòng tay anh, nghe như nuốt từng lời của anh, nhẹ người thích thú là vật ngăn cách hai người đã được dỡ bỏ. “Em cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ được nghe anh nói điều đó”. Cô thò tay lên véo tai anh một cái thật đau.

“Ôi chao!”, anh hét lên. “ Sao em lại véo tai anh?”

“ Vì anh đã đánh lừa em, làm em sống dở chết dở và căm ghét chính mình vì đã yêu anh”.

Vẻ mặt anh bỗng trở nên ngây thơ một cách đáng ngờ. “ Anh thực sự chưa bao giờ dối em. Chỉ có những việc anh đã không thể kể với em thôi”.

Cô lườm anh một cái. “Đừng bao giờ lại để xảy ra chuyện đó nữa”.

“ Anh xin hứa”. Anh ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng mặt cô với vẻ long trọng. “ Bây giờ anh muốn em hứa với anh một điều”.

“Điều gì”.

Anh cầm chiếc nhẫn. “ Hãy lấy anh”.

Mắt Shelby đẫm lệ khi cô nhìn chiếc nhẫn kim cương rồi nhìn anh. “ Lấy anh ư?”

“ Em đã chuẩn bị gần xong cho đám cưới rồi, đúng không?”

“ Chuẩn bị xong?”. Shelby hình như không thể không nhắc lại lời anh.

“ Cho đám cưới Altman-Court, mà bây giờ là đám cưới Featherstone-Court”. Không thấy cô nói gì, anh vội tiếp: “Này, vì chiếc nhẫn này phải không? Anh có thể mua một chiếc khác. Anh có thể hiểu tại sao em không muốn đeo chiếc nhẫn đã có người đeo, và…”

Cô ngăn ngay mấy lời vội vã ấy của anh bằng cách kiễng chân cao và hôn lên môi anh. “Chiếc nhẫn này là được rồi”. Mặt cô nghiêm chỉnh khi cô nói : “ Ngay từ trứơc, nó đã là của em, A.J ạ”.

Anh bỗng cười, nâng bàn tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô một cách dễ dàng rồi hôn vào chỗ đeo nhẫn. “Ừ đúng đấy nhỉ? Và bây giờ nó vừa khít ngón tay em”.