Kể từ hôm đó, ngày tháng của Ngu Vãn Ca trôi qua đã dễ chịu hơn một chút.
Trong nhà lao, ngươi chỉ có thể chứng minh được nắm đấm của mình đủ cứng, lá gan đủ to, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, thì mới có thể giết được người.
Nhưng nếu đến cả lính canh ngục cũng chịu cho ngươi sử dụng, thì người này mới thực sự là khiến kẻ khác phải dè chừng.
Sự thực cũng đúng như vậy, từ lúc cô gái có nước da ngăm đen kia bị cưỡng hiếp, dù là ngoài mặt hay trong lòng, mặc kệ là thật lòng hay giả dối, trong một khoảng thời gian, tuyệt đối không một ai dám gây sự với Ngu Vãn Ca.
Ngay trong cái đêm mà cô gái da đen bị ném trả về, tên lính canh lại cho gọi Ngu Vãn Ca ra ngoài.
“Điều đầu tiên ta đã làm xong, bây giờ ngươi có thể chỉ cho ta biết phải làm gì tiếp theo?” Tên lính canh nhỏ giọng nói, ánh mắt gấp gáp, không ngừng đánh giá Ngu Vãn Ca.
Âm thanh của Ngu Vãn Ca vẫn rất khàn, “Chu quản gia của Vân phủ đã nạp không ít thê thiếp, thế nhưng từ đầu chí cuối vẫn không có được một đứa con. Mặc dù hắn ta đã cho mời không ý danh y đến khám, chung quy vẫn là không đúng phương pháp.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ngươi muốn gia gia ta lén lút tư tình với phu nhân của Chu quản gia, làm bà ta sinh con?” Tên lính canh trừng mắt lên, cảm thấy như mình đang bị Ngu Vãn Ca lừa.
Ngu Vãn Ca lạnh mắt liếc hắn một cái, khí tế của tên lính canh lập tức yếu đi, chỉ cảm thấy như mình đang bị một con rắn độc xiết cổ, hít thở không thông.
“Ngươi đi mà nói với hắn, trong một tháng hãy liên tục ngủ lại phòng của Thất di nương, mỗi ngày dựa theo phương pháp của ta, sử dụng huân hương khi hành lạc. Sau một tháng, Thất di nương tất sẽ có hỷ!” Đôi mắt của Ngu Vãn Ca tối mịt như màn đêm vô biên.
“Huân hương? Mà dùng loại huân hương gì?” Tên lính canh cấp thiết hỏi.
“Ngày đầu tiên hãy dùng hương hoa hồng!” Ngu Vãn Ca cố giữ êm cổ họng.
“Sau đó thì sao?” Tên lính canh truy hỏi.
Ngu Vãn Ca nhếch miệng cười lạnh, hai con mắt bén nhọn đen láy nhìn hắn, “Mỗi ngày đưa ta thuốc trị thương, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết ngày tiếp theo phải dùng loại huân hương gì.”
“Ngươi… ngươi…ngươi…”
“Này, gia gia ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám cả gan lừa gia gia ta, ta tuyệt đối không để ngươi yên đâu!” Tên lính canh ức chế cảnh cáo Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca không đoái hoài đến hắn, trực tiếp xoay người quay về buồng giam.
Kể từ hôm đó, mỗi ngày nàng đều nhận được thuốc trị thương, tuy rằng số thuốc này cũng không phải dược liệu gì quý giá, nhưng cũng có thể hỗ trợ trong việc chữa lành vết sẹo và những vùng da nhem nhuốc, đủ để giúp nàng sống sót.
Nửa tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, thể trạng của nàng đã khá lên rất nhiều.
Vào một hôm, cai ngục trưởng dẫn theo lính canh đến kiểm tra nhà tù.
Lúc này, mọi người bỗng nhiên phát hiện, cai ngục bây giờ đã là một người khác, chính là tên lính canh thường hay cho gọi Ngu Vãn Ca ra ngoài kia.
“Vân Uyển Ca, ngươi ra đây!” Vị cai ngục mới đứng trước buồng giam, gọi đích danh Ngu Vãn Ca.
Hai con mắt của nàng không chút gợn song, vẫn như mọi ngày, đứng dậy ra ngoài.
“Thất di nương của Chu quản gia thật sự có mang rồi, còn chưa tới một tháng nữa là! Chu quản gia vui mừng khôn xiết, ta chỉ cần thủ thỉ với ông ta đôi ba câu, ông ta lập tức tìm người cất nhắc ta làm cai ngục trưởng!” Nhân lúc không có ai, tên lính canh đó kích động không thôi nói cho nàng biết.
Ngu Vãn Ca nhàn nhạt nhìn hắn, hoàn toàn không chút kích động, “Từ mai, phải chuẩn bị cơm canh sạch sẽ cho ta. Hai tháng sau, ta sẽ giúp ngươi thăng lên làm quan Cửu phẩm.”
Ánh mắt của tên lính canh lóe lên, lần này đối với lời nói của Ngu Vãn Ca hắn hoàn toàn tin tưởng. Có trời mới biết vì sao bà tiểu thiếp kia của Chu quản gia lại mang thai được chứ!