Vãn Ca Phi

Chương 34: Chữa lợn lành thành lợn què!




Thượng Cung cung kính quỳ ở một bên, trong lúc này vẻ mặt vẫn rất tự tin vào tay nghề của mình.

Hoàng hậu cầm lấy cây trâm mẫu đơn ở trên bàn lên, tỉ mỉ quan sát một lượt.

Thượng Cung thấy vậy, khóe mắt khẽ dao động, trong lòng cười lạnh, ngoài bà ra không một ai có thể biết rõ ràng lý do vì sao cánh hoa mẫu đơn bị rơi xuống.

Bởi vì bà đã dùng dao sắc cứa lên chỗ nối giữa nhụy hoa và cánh hoa, trên bề mặt hiển nhiên sẽ để lại vết cắt nhẵn mịn gọn ghẽ do vật sắc cắt rời. Bằng vết tích này đủ để chứng minh việc này không phải do tay nghề của bà có vấn đề, mà là do người khác cố ý giá họa!

Vì thế, chuyện này sẽ không có ai hoài nghi lên bà, dù sao ai ai cũng biết, trâm này do một tay bà làm, nếu xảy ra sai sót gì... người đầu tiên bị trách tội chính là bản thân bà thôi.

Nhưng vào lúc này, Hoàng hậu tức giận ném thẳng cây trâm vào mặt của Thượng Cung, lạnh lùng nói: " Thượng Cung ngươi cẩn trọng quan sát lại xem, đây chính là tay nghề tinh xảo của một nghệ nhân đã làm trang sức trong suốt ba mươi năm qua?"

Trong lòng của Thượng Cung giờ như đánh trống, vội nhặt cây trâm lên, cẩn trọng quan sát một phen.

Lúc nhìn thấy vết đứt lồi lõm bỗng trở nên nhẵn bóng thì trong lòng liền giật mình hoảng hốt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chỗ vết cắt lại nhẵn mịn như vậy?

Hoàn toàn gần như bà chưa từng cắt đứt chỗ nối giữa cánh hoa và nhụy hoa vậy. Mà dấu tích này cũng minh chứng được tay nghề của mình có vấn đề, chứ không phải do người ngoài động tay chân vào đó! Chuyện này rốt cục là sao?

Người đầu tiên mà Thượng Cung nghĩ đến chính là Vân Uyển Ca, nhưng bây giờ lại không có chứng cứ, nếu tùy tiện chỉ bậy sẽ càng khiến cho người ta cảm thấy bản thân bà nóng lòng muốn tìm dê con thay tội mà thôi.

Tình huống xảy ra quá đột ngột, trong lúc nhất thời, Thượng Cung cũng cảm thấy hoảng loạn: "Nô tỳ... Nô tỳ..."

Thượng Cung vốn chỉ muốn chứng thực cây trâm vàng là có người cố ý phá hoại, sau đó thì đổ mọi tội trạng lên người Vân Uyển Ca, dù sao cây trâm này chỉ qua tay bà và Vân Uyển Ca mà thôi, đến lúc đó, với thân phận là một cung nữ, tất nhiên không thể thoát khỏi cái chết.

Vốn dĩ, với một cung tỳ bình thường cũng không cần bà phải đích thân ra tay, nhưng Vân Uyển Ca này lại là người của Châu công công, loại trừ được nàng ta cũng đồng nghĩa bà sẽ có cơ hội nở mày nở mặt trước Hạ công công.

"Thôi được rồi! Bổn cung nhìn thấy Thượng Cung bà tuổi già hoa mắt, hiển nhiên tay nghề cũng không tinh thông, niệm tình bà đã vì Thượng Cung cục cúc cung tận tụy bao nhiêu năm qua, ta chỉ phạt bà nửa năm bổng lộc, phạt thêm hai mươi trọng trượng."

Hoàng hậu nhàn nhạt nói, hôm nay ở trước mặt mọi người, Thượng Cung dám làm nàng mất mặt như vậy, há có thể không cho bà ta một bài học ư?

Sắc mặt của Thượng Cung lập tức tái đi, bà lăn lộn trong Thượng Cung cục nhiều năm, cũng đã quen cảnh nhung lụa, được người người nịnh nọt bợ đỡ, mấy năm nay chút việc vặt này nọ cũng chưa từng phải xuống tay làm, đừng nói chi là... nhận hai mươi trọng trượng.

"Hoàng hậu nương nương, xin tha mạng, xin nương nương tha mạng..."

Rất nhanh hai tên thái giám đã tiến lên lôi kéo Thượng Cung, chuẩn bị dẫn bà đi, ánh mắt Thượng Cung hết đảo qua nhìn Vân Uyển Ca, rồi chuyển đến người cung nữ còn lại, ánh mắt khẽ lóe lên, lập tức nói: "Khởi bẩm nương nương... Là nàng ta... Nhất định là nàng ta! Lúc đang làm trâm, nô tỳ đột nhiên có việc phải ra ngoài, nàng ấy vẫn luôn đứng một bên quan sát, nhất định là ả đã động thủ..."

Cung nữ đó tên là Mộc Miên.

Mộc Miên nghe Thượng Cung nói vậy, mới đầu còn sững sờ, nhưng rất nhanh đã quỳ gối dập mạnh đầu xuống đất: "Xin nương nương tha mạng... chỉ là nô tỳ nhất thời hiếu kỳ... nên mới..."

Vân Uyển Ca lẳng lặng quan sát hai người, ban nãy Thượng Cung trừng mắt ra hiệu với Mộc Miên, nàng thấy rất rõ, có lẽ trong tay của Thượng Cung nắm được nhược điểm trí mạng của Mộc Miên rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, phạm phải lỗi này nếu là Thượng Cung, cùng lắm cũng chỉ phạt hai mươi trọng trượng là được, nhưng nếu là một cung tỳ bình thường thì phải dùng tính mệnh để đền.

Vân Uyển Ca nhếch miệng cười lạnh! À, vẫn phải cám ơn Thượng Cung bà hào phóng, đã ban cho nàng một cơ hội để thu phục lòng người.