Cung nữ lập tức đi đến, rất nhanh đã tóm lấy Thải Linh, những cánh tay rơi xuống mặt Thải Linh một cách không thương tiếc.
Thượng Cung nâng tách trà, lạnh mắt quan sát, khắp chủ điện tuy yên tĩnh nhưng ánh mắt của mọi người đều vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp nạn.
"Hu hu... Thải Linh đã biết lỗi! Xin Thượng Cung đại nhân tha mạng!" Thải Linh thống thiết van nài, hai bên má đã trở nên bỏng rát.
Sau thời gian một chung trà, Thượng Cung mới lên tiếng: "Được rồi! Hôm nay nhiêu đây đủ rồi! Như Hoa, Như Ngọc, hai tên cung nữ này về sau để hai ngươi dẫn dắt vậy!"
Vân Uyển Ca và Thải Linh được bọn họ bố trí cho một gian phòng cũ kỹ, diện tích còn nhỏ hơn Tĩnh An viện rất nhiều, Thải Linh vừa đi vừa khóc lóc, trong mắt ẩn hiện sự phẫn nộ cay độc.
"Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu!" Sau khi vào phòng, Thải Linh vừa ngồi xuống giường, tức giận gằn lên một tiếng.
"Xuỵt!Tai vách mạch rừng!" Vân Uyển Ca nhàn nhạt lên tiếng.
Thải Linh không thèm để tâmđến lời nàng nói, Vãn Ca cũng không buồn để ý, hôm nay Thải Linh đã bị trừng trị rồi, còn nàng thì may mắn né được, tin chắc vẫn có người nhìn không lọt mắt, sớm muộn cũng sẽ đến tìm nàng sinh sự.
"Đong Đong Đong", tiếng gõ cửa vang lên.
"Uyển Ca, ta là Như Ngọc, y phục của Vương Chiêu Nghi đã may xong, cô cùng ta đem đồ qua đó đi."
Vân Uyển Ca mở cửa ra, gật đầu một cái rồi đi theo Như Ngọc, trong lòng không ngừng cảnh giác.
Như Ngọc vừa đi vừa giới thiệu với nàng về Thượng Cung cục, ít nhiều nàng cũng có thể hiểu được sinh hoạt ở đây.
Vân Uyển Ca cũng như Như Ngọc, hai tay nâng khay y phục vừa được may xong, đi về phía con đường cái.
Ước chừng vừa đi đến Ngự hoa viên, một cỗ kiệu sơn màu đỏ, một thân cẩm bào chói mắt đang ngồi trong đó, gió khẽ lung lay mành kiệu, ẩn hiện một người vị nam nhân nhân đang ngồi ở bên trong.
"Mau tránh ra, đây là kiệu của Tứ Hoàng tử." Như Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở, đồng thời né người qua một bên để nhường đường.
Vân Uyển Ca nhắm hờ mắt, đứng sát một bên Như Ngọc, hai người đều cúi thấp đầu, nhìn sơ qua liền thấy tư thái vừa thấp hèn lại ti tiện.
Hoàng đế Bắc Yến tham mê nữ sắc, có không ít con cái, và vị Tứ Hoàng tử này có thể sử dụng kiệu chính đi lại trong Hoàng cung, tuyệt đối không phải dạng vừa.
Những ngày ở trong Hoàng cung, nàng cũng nghe không ít lời đồn về vị Tứ Hoàng tử này, là một người tâm ngoan độc ác, thủ đoạn tàn độc không thua kém ai.
Như Ngọc khẽ quét mắt nhìn Vân Uyển Ca, không ngờ hôm nay lại chạm mặt Tứ Hoàng tử ở đây, có trách hãy tự trách bản thân nàng ta xui xẻo đi nhé, đến cả ông trời cũng không đứng về phía ả rồi!
Nhân lúc chính kiệu của Tứ Hoàng tử đến gần, Như Ngọc bất động thanh sắc lùi một bước, dùng sức đẩy Vân Uyển Ca một cái, khóe môi khẽ nhoẻn lên một nụ cười tàn độc, lòng thầm nghĩ: "Cả gan đụng phải kiệu của Tứ Hoàng tử, ngăn cản đường đi của ngài, mà dựa theo bản tính của Tứ Hoàng tử này, e rằng Uyển Ca có muốn giữ lại tính mạng quèn này cũng khó rồi!"
Nghĩ tới đó, ánh mắt của Như Ngọc khẽ lóe lên, nếu hôm nay bản thân có thể thuận lợi diệt trừ được Vân Uyển Ca cũng đồng nghĩa cắt bớt một cánh tay của Châu công công, ít nhiều cũng sẽ giúp cho Hạ công công có thể vểnh mặt lên mà nhìn Châu công công. Về sau, không chỉ Thượng Cung đại nhân, đến cả Hạ công công cũng phải mở rộng tầm mắt mà nhìn mình, tương lai của mình về sau cũng tươi sáng hơn rất nhiều.
Vân Uyển Ca sao có thể không nhận ra âm mưu của Như Ngọc, kể từ khi bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Như Ngọc khi nhìn mình, nàng đã đề cao cảnh giác, thành ra lúc Như Ngọc cố ý lùi bước, nàng đã đặc biệt lưu ý, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh băng.