Vãn Ca Phi

Chương 16: Cũng chỉ là giết gà mà thôi!




Nếu ả nhớ không nhầm, có rất nhiều công việc của Vân Hà đều do mình làm, chỉ cần mỗi một ngày mình nhịn ăn một chút cho cô ta phần thịt của mình thì càng về sau, Vân Hà sẽ càng mập tròn ra, Châu công công làm gì còn thích cô ta nữa?

Mà bây giờ mình vẫn công khai lấy lòng Vân Hà, nếu ngày sau được đổi vận, ít nhiều Vân Hà cũng sẽ nhớ đến công lao này của mình.

"Xem như cô thức thời." Vân Hà hất cằm lên như muốn dùng lỗ mũi mà nhìn người, được người khác khen tặng lại càng cảm thấy bản thân vượt trôi hơn người khác một bậc.

Không mất bao lâu, một ma ma có thân hình tráng kiện mang theo roi mây tới.

"Đùng" một tiếng đập thẳng lên bàn.

"Cái đám nô tài hết ăn no lại đi nằm các ngươi! Thân là nô tài sao không có sự giác ngộ của một tên nô tài? Hôm nay để ma ma ta dạy cho các ngươi biết bài học đầu tiên. Ở trong cung cấm, thân là nô tài tuyệt đối không được phép ăn no bụng! Giả như các ngươi ăn no rủng bụng rồi thì lấy ai mà làm việc hả!" Roi mây của ma ma rất hung tàn vỗ mạnh xuống.

Vân Hà ở gần ma ma này nhất, ma ma chỉ cần nhìn lướt qua là thấy khẩu phần ăn của cô gái này nhiều thịt hơn mọi người, càng nhìn càng gai mắt, "Á à, ở đâu mới tới một tiểu chủ nhân vậy? Thức ăn của ma ma ta trước giờ còn chưa được bằng một phần mười nhà ngươi đấy!"

Vân Hà run lẩy bẩy, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, dùng hết sức bình sinh trừng mắt nhìn lại.

"Pang!" Cánh tay của ma ma bay thẳng vào mặt của Vân Hà, "Chủ tử hỏi thì phải lập tức trả lời! Nào có một vị chủ tử nào có được tính nhẫn nại như ma ma ta hả?"

Mà giờ khắc này, trong dàn cung nữ, chợt có người quay đầu lại hỏi một cung nữ khác: "Thải Linh nè, Châu công công thật sự muốn tuyển cái cô Vãn Ca đó làm "đối thực" cung nữ sao?"

Cô gái tên Thải Linh khinh mạt nhìn về phía Vân Uyển Ca.

Vốn dĩ Châu công công đã đáp ứng sẽ chọn cô làm cung nữ "đối thực", chỉ không biết vì sao đột nhiên Châu công công lại đặc cách đối đãi với Vân Uyển Ca, thậm chí còn căn dặn một tiếng với Triệu ma ma, sau đó còn gọi Vân Uyển Ca ra ngoài, điều này thực khiến cô nảy sinh địch ý với nàng.

Mà cô còn nghe nói, cái cô gái tên Vân Hà này sở dĩ được mọi người vây đỡ cũng chỉ bởi vì một câu nói của Vân Uyển Ca mà thôi.

Chỉ bằng một câu nói của Vân Uyển Ca, tựa như là đang nâng cao địa vị của Vân Hà, nhưng trong nháy mắt lại biến Vân Hà thành người bị chú ý nhất, nói cách khác, chỉ nhìn một bát cơm đầy thịt thì đã mang đến một trận đánh tơi bời.

Coi như hôm nay Vân Hà may mắn né được họa này, nhưng dưới những lời khen tặng lấy lòng của mọi người, nhất định sẽ khiến Vân Hà vênh váo tự đắc, cuối cùng, vẫn sẽ có người ra tay trừng trị.

Lúc này, Thải Linh vô tình nhìn qua Vân Uyển Ca, nhưng không ngờ nàng cũng cùng lúc đưa mắt sang, quỷ dị nhoẻn miệng cười một cái, Thải Linh vãi cả mồ hôi hột.

Vân Hà ôm mặt, chỗ bị đánh vừa đau rát vừa nóng bỏng, ả nâng mắt trừng ma ma, quát: "Bà... Bà... Ta cho bà biết nhá... Bà dám đối đãi với ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà đâu!"

Mặc dù Vân Hà không đủ tự tin cho lắm, nhưng trong lòng ả vẫn luôn nhớ đến những lời của Châu công công, chỉ là nếu Vân Hà biết được những lời kia của Vân Uyển Ca chỉ là thuận miệng bịa đặt... liệu Vân Hà có lao đầu xuống ao chết quách đi hay không đây?

Ma ma kia chỉ nhếch miệng cười, lại tiếp tục tát ả, "Được a! Ta đợi đó! Có điều cho đến lúc đó, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!"

Mặt của Vân Hà đã sưng húp lên, lúc này cũng nhào vào đánh nhau một trận với ma ma đó.

Nhưng Vân Hà nào phải là đối thủ của ma ma, không mất bao lâu đã bị ma ma đạp nằm sải lai trên nền đất.

Ma ma đó hung ác quay đầu sang cảnh cáo mọi người: "Từ rày về sau, ai muốn ăn nhiều hơn người khác, ma ma ta nhất định sẽ cho người đó ăn no đến độ phải ói ra mới thôi!"

"Tuân!"

Vân Uyển Ca nhìn Vân Hà đang gào khóc liên tục, nhếch miệng cười khẽ. Giết gà đôi khi cũng nên mượn đao chặt bò.