Chỉ một câu nói, ngay lập tức khiến cho không ít các nữ phạm được lựa chọn ra ngoài, thất vọng không thôi.
Ở chốn lao tù, những chuyện đấu tranh, đánh đấm xảy ra, làm sao tránh được, kẻ yếu thế thường xuyên bị bắt nạt, kẻ mạnh thì chít ít cũng phải lâm trận khiêu chiến, duy chỉ có một số ít kẻ rất mạnh… có thể may mắn không mang vết thương trên người thôi.
Cũng vì câu nói này, có hơn năm mươi người bị rớt, đám người được chọn, chỉ còn lại không tới ba mươi người.
Ngu Vãn Ca cũng không có ngu mà thật thà bước ra, dù biết trên người mình từng bị thương hơn trăm ngàn chỗ, nhưng nàng vẫn kiên trì đứng lại. Cơ hội vốn dĩ không dễ có, xưa giờ cũng chỉ bản thân tự mình tranh về mà thôi.
"Đầu tiên, nô gia ta cũng muốn giao ước rõ ràng, nếu có kẻ cả gan lừa gạt, làm hỗn loạn đại sự của nô gia, nô gia nhất định sẽ chém làm gương. Bây giờ, nô gia cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, trên người ai có mang vết sẹo, dù lớn dù nhỏ thì cũng phải bước ra cho nô gia." Châu công công quả không hổ danh là người đến từ chốn cung đình, rất biết cách uy hiếp người khác.
Lại có thêm mấy người bước ra, Ngu Vãn Ca vẫn không nhúc nhích.
Châu công công thấy còn lại hơn hai mươi người, hài lòng gật đầu, "Hôm nay, nô gia phụng chỉ của Uông công công đến đây, từ trong số những nữ phạm, tuyển ra vài người để làm cung nữ mà tiến cung."
Nghe được lời này, các nữ phạm đều kích động không thôi. Dựa theo quy củ, chí ít cũng phải là con cái nhà quan lại mới có cơ hội tiến cung, những nữ phạm như họ… cũng có cơ hội tiến thân này sao?
Ngu Vãn Ca lại nghĩ khác, sự việc không thể đơn giản như vậy, đến tử tù để tuyển làm cung nữ tiến cung? Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
Quả nhiên, Châu công công bổ sung ngay:"Có điều, mất lòng trước được lòng sau, các ngươi sẽ không làm một cung nữ bình thường, mà là được chọn để ‘đối thực’ (gả cho thái giám) với mười hai thái giám trong cung."
Ngay lập tức, lời này khiến cho đám nữ phạm kinh hãi, trong lòng Ngu Vãn Ca khẽ trầm xuống, như vậy còn hợp tình hợp lý hơn.
"Nếu không muốn, có thể lui ra, nô gia quyết không gây khó dễ."
Lát sau, chỉ có hai nữ phạm lui ra ngoài, số người được chọn, còn dư lại tầm hai mươi người.
Châu công công đứng dậy trở về nhà giam, mà hai mươi cô gái cũng được dẫn theo vào.
Cô gái đầu tiên được đưa tới trước mặt của Châu công công, có chút sốt sắng quỳ xuống, thần sắc của Châu công công ôn hòa hỏi chuyện:"Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ… nô tỳ tên Thải Điệp!"
"Biết làm gì?"
"Nô tỳ biết… thiêu thùa, giặt quần áo, thổi lửa nấu cơm."
"Những cái này, ở trong cung cũng có không ít người biết làm, đâu thiếu một mình ngươi." Châu công công phất phất tay, cô ta lập tức được kéo đi.
Sau đó, hắn lại hỏi chuyện thêm một vài người, có năm người được giữ lại, tiếp theo đến lượt Ngu Vãn Ca và Áo Xám.
"Ngươi biết làm gì?" Châu công công đánh giá người tiếp theo.
"Nô tỳ biết giết người." Áo xám bình thản mở miệng.
Châu công công sững người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, vỗ tay nói: "Được!"
Chính vì thế, Áo Xám được giữ lại, lúc đến lượt của Ngu Vãn Ca thì chỉ còn dư lại một vị trí cuối cùng, nhưng đằng sau nàng vẫn còn năm nữ phạm đang chờ.
Chiếu theo tâm lý của mọi người, tỷ lệ nàng được chọn là rất thấp.
"Tên gì?" Châu công công cũng kinh ngạc trước dung mạo của nàng.
"Vãn Ca!"
Thanh âm của Ngu Vãn Ca đủ để Châu công công sững sờ, sau đó hắn khẽ nheo mắt lại.
"Biết làm gì?"
Ngu Vãn Ca ngẩng đầu lên, đối mặt với Châu công công là đôi mắt đen láy to tròn, trong ánh mắt khúc xạ từng đốm lửa hừng hực bạc lương trong suốt, tầng tầng lớp lớp máu sương đọng lại trong huyễn ảnh đó làm hắn thầm kinh hãi! Tý nữa thì ngã ngồi xuống ghế dựa.
"Công công ngài muốn nô tỳ làm gì thì nô tỳ sẽ làm việc đó." Ngu Vãn Ca nhàn nhạt cười, chắc như đinh đóng cột.
"Sao? Việc gì cũng làm?" Châu công công khôi phục tinh thần, cười lạnh nói.
"Vâng!"
Chu công công đứng dậy, đẩy ngã chậu than đỏ hồng trên giá đỡ, chậu than còn đang hừng hực lửa đỏ, có một chút tro bụi xám xịt theo lửa xì xì bay lên.
"Bước qua chỗ đó, nô gia sẽ chọn cô." Châu công công nói.