Ngay trong lúc này Thiên Tiếu bỗng nhiên có cảm giác thân thể của mình trở nên nhẹ bẫng, chỉ là hắn không thể nào nhìn mắt ra xem quang cảnh xung quanh mình.
Không gian nhanh chóng biến đổi, hắn không còn cảm giác được không gian xung quanh nữa, chỗ mà hắn đang đứng là trước cửa một ngôi nhà nhỏ giữa cánh đồng xanh.
“Ngươi nhanh đi làm việc đi, không là tối không kịp có đồ ăn đâu.”
Giọng nói cực kỳ quen thuộc vang vọng bên tai hắn ta, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không nghe thấy tiếng nói của mẹ mình.
Có lẽ cũng phải hơn chục năm rồi, cảm giác như tất cả là ảo giác nhưng mọi thứ đều rất thật, từ cơn gió nhẹ nhàng thổi cho tới cảm giác khi hắn chạm vào cánh cửa.
Bên trong bỗng nhiên im bặt rồi tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, cánh cửa mở ra khiến cho Thiên Tiếu có chút lo lắng.
Nhưng ngay khi nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc, nước mắt của hắn lại không kìm được rơi xuống, chân mất đi lực lượng quỳ xuống mặt đất.
“Cha, mẹ.”
Ta Long nhìn hắn vài giây sau đó thở dài:
“Còn có sinh mệnh lực, Tiếu nhi chưa chết sao có thể vào Linh Giới được nhỉ?”
Vân Ca vỗ vai hắn:
“Không có việc gì là tốt rồi, ngươi quan tâm làm gì lắm thế.”
Nước mặt nàng cũng không biết từ khi nào rơi rất nhiều, mất quá sớm khiến cho nàng lúc nào cũng lo lắng cho con trai của mình, lão công tới bên cạnh thì nỗi lo ấy ngày một lớn.
Hôm nay được nhìn thấy hắn lớn lên khỏe mạnh nàng làm sao lại không xúc động, tuy nhiên vẫn có một phần lo lắng, không hiểu sao con trai mình lại tới linh giới.
Lấy tay áo quẹt đi nước mắt, Thiên Tiếu nở nụ cười:
“Cha mẹ không cần phải lo lắng, ta gặp được một vị Hồn Thần phi thăng sau đó tới đây, chắc chắn ta không có vấn đề gì cả đâu.”
Tạ Long cũng vô cùng xúc động nhưng nén lại trầm giọng hỏi:
“Dạo này thế nào rồi?”
Vân Ca nắm tay hắn vội vàng:
“Đúng thế, mau cho cha mẹ biết, ngươi không thuộc về Linh Giới nên không biết bao giờ sẽ bị trục xuất.”
Thử một chút thì Thiên Tiếu phát hiện mình có thể triệu hồi Khí Hồn của mình, thế là hắn triệu hồi ra Thôn Phệ dạng Hung Thần cho cha mẹ xem.
Sau đó nhanh chóng biến đổi thành dạng Tử Thần, vẻ mặt vô cùng tự hào, nếu không phải nước mắt còn đang chảy thì chắc chắn trông rất ngầu.
Tạ Long và Vân Ca ngạc nhiên, rõ ràng Khí Hồn thứ hai của Thiên Tiều đã bị hủy, tại sao lại có thể hồi phục được, ít nhất trong Thiên Vương Tinh không ai có thể hồi phục được.
Nhưng rất nhanh chóng một cao thủ như hắn liền nhận ra sự hiện diện của Vạn Biến và Thôn Phệ, bọn chúng không hề muốn che giấu một chút nào.
Cảm giác được Thôn Phệ thì La Sơn liền cúi đầu:
“Tiểu tử gặp lại tiền bối.”
Không nghĩ tới cha mình và Thôn Phệ quen nhau, Thôn Phệ khẽ giọng:
“Xưa kia ngươi giúp ta một lần, không nghĩ tới phải trả nợ lại cho con trai của ngươi, thôi thì cũng đúng với đạo trời, các ngươi không cần lo cho tiểu tử này nữa vì có ta rồi.
Tiểu tử này thiên phú không bằng ngươi nhưng ngược lại cơ duyên rất tốt, nếu chịu cố gắng và có sự giúp đỡ của ta chắc chắn sẽ đi được xa hơn các ngươi rất nhiều.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Tạ Long vẫn cúi thấp đầu:
“Đa tạ tiền bối chiếu cố.”
Thôn Phệ nghiêm túc:
“Tên kia rốt cuộc cũng đã phi thăng rồi, hắn Ban Phước cho tiểu tử này tới được đây, hiện tại hắn còn thiếu một bộ Hồn Kỹ dành cho ta.
Hắn có thể ở linh giới trong vòng mười ngày trước khi bị trục xuất, ngươi tranh thủ dạy cho mình những gì ngươi biết để hắn có thêm sức tự vệ.”
Một giờ ở thực tại bằng một ngày ở Linh Giới, điều đó đồng nghĩa với việc Thiên Tiếu sẽ có mười ngày luyện tập nhưng chỉ mất mười tiếng thôi.
Vân Ca rất muốn nói thêm với Thiên Tiếu thật nhiều, nhưng là một cao thủ nàng hiểu được thời gian này đối với Thiên Tiếu quý giá như thế nào.
Lưỡi Hái là thứ vũ khí chưa phải cực hiếm, tuy nhiên người sử dụng đạt đỉnh thì chỉ có vài người, trong đó lão công của nàng chắc chắn là một trong những người giỏi nhất.
Theo như Thôn Phệ nói thì Khí Hồn mới được chữa trị không lâu, con trai nàng đương nhiên không thể biết nhiều về nó rồi.
Tạ Long triệu hồi ra Khí Hồn của mình, một thanh lưỡi hái không khác Hung Thần bao nhiêu nhưng to lớn hơn nhiều, trông cực kỳ ngầu luôn.
Thiên Tiếu biết nếu mình tu vi đủ cao thì cũng không thua hắn ta là bao, thế nhưng hiện tại cũng chỉ biết hâm mộ.
Suy nghĩ một hồi lâu La Sơn mới nói:
“Ta rất muốn dạy cho con Tạ gia Hồn Kỹ nhưng nó quá nguy hiểm, bởi kẻ thù của chúng ta hình như dùng nó để nhận ra chúng ta.
Ở Linh Giới thật lâu, hỏi thăm rất nhiều cao thủ trong đó có cả tổ tiên của La gia chúng ta thì cha đã cùng họ tạo lên một bộ Hồn Kỹ mới, thứ này sẽ là đồ vật ngươi học trong khoảng thời gian mười ngày.”
Vạn Biến cũng lên tiếng:
“Gia đình được đoàn tụ có mấy ngày mà chỉ luyện tập thì chán chết, chỉ cần cho ta sao chép năng lượng là được rồi.”
Thôn Phệ phát ra tiếng cười:
“Quên mất, thôi thì ngươi giúp bọn họ đi.”
Đã có khả năng sao chép của Vạn Biến thì không cần phải luyện tập nữa, Thiên Tiếu cuối cùng cũng có thể dành chút thời gian ít ỏi của mình để ở bên cạnh cha mẹ.
Nhưng đến ngày thứ hai thì có một vị khách không mời mà tới.
Dạ Nguyệt đứng trước cửa nhà, ánh mắt nàng đen ngòm như màn đêm, Thiên Tiếu mở cửa nàng liền thoải mái đi vào bên trong.
Hắn vội vàng hỏi:
“Ngươi làm sao tới được đây thế?”
Dạ Nguyệt nhún vai:
“Ngươi làm sao tới được đây thì chúng ta cũng thế thôi, nhưng hôm nay là ngày cuối ta ở trong đây rồi, thế nên muốn tới đây gặp ngươi một chút.”
Từ trong nhà hai người Tạ Long đi ra, nhìn thấy một cô bé xinh đẹp lập tức tràn đầy kinh ngạc nhìn Thiên Tiếu giống như muốn hắn giải thích.
Cũng không có gì cần giấu nên hắn nói luôn, trong khi đó Dạ Nguyệt đứng hình thật lâu khi nhìn thấy hai người Tạ Long.
Nàng bật thốt: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Tạ Sát Thần và Vân Tiên Tử.”
Vân Ca đi tới bên cạnh mỉm cười:
“Cô bé ngươi biết ta sao?”
Dạ Nguyệt gật đầu lia lịa:
“Mẹ ta là người hâm mộ trung thành của ngài, cha ta thì rất hâm mộ Tạ Sát Thần, trong nhà có rất nhiều ảnh của hai người được đóng khung.
Hai ngài là cha mẹ đã mất của Thiên Tiếu hay sao?”
Hay gọi hắn ta là Thiên Tiếu nên nàng còn tưởng hắn ta họ Thiên, lúc này nàng mới nhớ ra thực ra lão sư khi sắp trận đã từng đọc tên đầy đủ của hắn ta là Tạ Thiên Tiếu.
Quả nhiên là con trai thần tượng của cha mẹ, có thể vượt cấp chiến đấu suýt nữa thắng được nàng.
Vân Ca kéo Dạ Nguyệt đi, trong khi đó cha con Thiên Tiếu thì vẫn đứng ở ngoài phòng khách.
Tạ Long nhỏ giọng:
“Bạn gái của ngươi sao?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Ta đã nói rằng chỉ có mỗi Nhã Kỳ với Thiên Hậu thôi, nàng ấy chỉ là bằng hữu thôi.”
Hai cha con không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục ra ra bên ngoài luyện tập, thời gian không có nhiều nên bọn họ phải tranh thủ.
Tuy rằng Vạn Biến có thể giúp luyện Hồn Kỹ, nhưng còn rất nhiều kinh nghiệm cần La Sơn trực tiếp truyền dạy, đặc biệt là những mẹo nhỏ giúp tối ưu khả năng sử dụng Lưỡi Hái.
Hai người họ luyện tập được một chút thì liền nghe tiếng đàn vang lên, thế nhưng bọn họ vẫn mặc kệ tiếp tục luyện tập.
Thậm chí đến cả việc Dạ Nguyệt rời đi lúc nào Thiên Tiếu cũng chẳng biết nữa, hắn ta cứ cùng cha mình luyện tập, mấy ngày cuối mới thực sự buông lỏng.
Mười ngày nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, thời điểm từ biệt cũng rất nhanh chóng tới, Thiên Tiếu lại đứng trước cửa nhà quỳ xuống lạy ba lạy rồi đứng thẳng lên.
Vân Ca khóc nức nở chạy vào trong nhà, để lại hai cha con đứng ngoài cửa nhìn nhau.
Thiên Tiếu lấy dũng khí hỏi:
“Cha có thể cho ta biết kẻ thù của chúng ta là ai không, đương nhiên loại trừ Vân gia ra.”
Tạ Long thở dài:
“Thực sự đến lúc chết ta vẫn không biết, bọn họ có thể ẩn giấu kỹ như thế chứng tỏ thực lực khủng khϊế͙p͙ vô cùng.
Cha mẹ không cần ngươi trả thù, chỉ cần ngươi sống khỏe mạnh là được.”
Nói xong hắn đóng cánh cửa lại, chính hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh con trai mình rời đi.
.