Ba người vừa tới thì Lý Nhã Kỳ đang đôi co với một trong hai người tới từ kinh thành, nhìn hai người thì có vẻ vô cùng căng thẳng.
Khi mà bọn họ tới nơi thì những người khác cũng chú ý rồi, tất cả mọi người kéo tới hóng xem có chuyện gì, đây chính là bản tính của con người.
Thiên Tiếu nắm vai nàng hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Lý Nhã Kỳ giống như sắp khóc nói:
“Hắn nói ta ngủ với hắn một lần thì sẽ được nhường cho thắng một trận, đảm bảo có thể gia nhập lớp học.”
Tiếng xì xào vang lên, tên kia đang tính mở miệng nói gì đó thì thấy trước mặt mình xuất hiện một cây đàn.
“Tằng”
Hắn muốn đứng dậy nhưng cây đàn của Dạ Nguyệt liên tục phang vào mặt của hắn, máu me chảy ra nhìn đến kinh người, xung quanh người nàng toát ra một luồng khí tức màu đen khiến người khác không dám đến gần.
“Ngươi to gan đấy họ Hải, bằng hữu của ta ngươi cũng dám đụng vào, sao ngươi không chết đi.”
Dạ Nguyệt tính giáng xuống một đòn nữa thì cả người nàng gặp một lực đẩy cực mạnh.
“Rầm…choang”
Nàng bay người đâm vào cửa sổ vỡ nát cả kính cường lực, Thiên Tiếu nhìn qua thì thấy Cầm Vân Ca đang trong tư thế phất tay, chuyện này chính nàng gây ra.Hắn nhanh chóng chạy tới bế nàng lên, Dạ Nguyệt lúc này đã bất tỉnh, phần lưng nhuốm đầy máu do mảnh vỡ của kính xuyên qua lớp áo sau lưng.
Hắn bế nàng lên cắn răng:
“Chúng ta đi.”
Cầm Vân Ca chặn lại:
“Kiểm tra chưa xong không được đi, thương thế của nàng chữa rất nhanh thôi.”
Dạ Yến đứng ra:
“Chúng ta không muốn kiểm tra.”
Cầm Vân Ca nhíu mày nhìn vào Thiên Tiếu:
“Ngươi cũng thế?”
Thiên Tiếu hừ một tiếng rồi nói:
“Học được gì từ kẻ không có đạo đức, chúng ta có quyền không kiểm tra, phiền ngươi tránh ra để ta mang bằng hữu của mình đi.”
Một áp lực khủng khϊế͙p͙ tác động lên người của Thiên Tiếu khiến hắn đau đớn đến quỳ rạp xuống mặt đất.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Phụt”
Một ngụm máu phun ra ngoài nhưng Thiên Tiếu vẫn kiên cường không thả Dạ Nguyệt ra, chịu đựng khoảng hai phút thì áp lực kia biến mất.
Hắn không nói thêm bất cứ lời nào, bế người rời đi, trong mắt hắn ánh sáng tím đại thịnh, như thế đủ hiểu hắn phẫn nộ đến như thế nào.
Tất cả mọi người cũng rất bức xúc nhưng vì tương lai bọn họ cắn răng nhìn mấy người Thiên Tiếu đi càng lúc càng xa.
Cầm Vân Ca thì lại không có chút cảm xúc nào cả, nàng cho kiểm tra như bình thường, trong khi đó Thiên Tiếu ôm Dạ Nguyệt mang nàng tới bệnh viện chữa trị, tiền hắn không nhiều nhưng bỏ ra để chữa cho nàng hắn không chớp mắt một cái.
Đợi nàng được Y Sư chữa xong thì Thiên Tiếu liền hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Dạ Nguyệt mỉm cười:
“Không sao, chịu chút thương tích để có thể thoát khỏi chỗ đó thì cũng đáng thôi, từ bé không ít lần ta bị thương như thế này rồi.
Bây giờ mọi người quay về nghỉ ngơi trước, chúng ta ngày mai tụ họp lại rồi thương lương xem sẽ làm gì tiếp theo, ở trường học như bình thường quả thực sẽ làm lãng phí thời gian đấy.”
Mọi người cũng nhanh chóng giải tán, tuy vẫn không ai vui nổi nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bọn họ không tưởng tưởng nổi nếu phải chịu đựng bất công trong thời gian dài họ sẽ thế nào nữa.
Tại Hắc Dạ cao trung thì kiểm tra cũng đã kết thúc rồi Cầm Vân Ca đứng ở ngoài bìa rừng sau trường, từ hư không Cầm Tử Nam hiện ra, nhưng vẻ mặt của hắn thì rõ ràng đang không vui vẻ một chút nào.
Hắn nhẹ giọng:
“Mười năm ta mới giao cho ngươi một việc, thế nhưng ngươi cũng làm không xong.”
Cầm Vân Ca mím môi:
“Cha không thể trách ta được.”
Cầm Từ Nam càng lộ ra vẻ thất vọng:
“Ngươi nghĩ ta đã tới đây từ bao giờ mà còn dám dối trá, ta thật sự hối hận đã đặt cái tên này cho ngươi, từng có lúc ta tưởng ngươi sẽ khác nhưng hóa ra ngươi giống như mẹ mình vậy.
Thiên Hồn học viện dạy ra một kẻ như ngươi là thất bại, từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Thấy hắn rời đi nàng hoảng hốt, lập tức phóng tới cửa hàng, quả nhiên hắn vẫn đang ở đây chứ chẳng đi đâu cả.
Nhìn thấy nàng hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng ở chỗ này không phải nơi hắn thể hiện ra tu vi của mình.
Cầm Vân Ca vẻ mặt cầu xin:
“Mẹ đang bệnh nặng, ta xin ngài về nhìn nàng một lần, nàng chỉ muốn nhìn thấy ngài một lần thôi.”
Cầm Tử Nam thở dài ngẩng đầu lên:
“Sinh ra được một đứa con gái như ngươi thì nàng nên chết sớm đi.”
Nhiều năm năm tuy không gặp mặt nhiều nhưng Cầm Tử Nam chưa bao giờ gay gắt với nàng như thế, hôm trước nàng được giao nhiệm vụ hướng dẫn Thiên Tiếu tu luyện.
Mẹ của nàng cực kỳ ghét những người họ Tạ, nàng cũng vì thế ghét theo, nàng hiểu được chuyện của cha mẹ chắc chắn có liên quan tới một người họ Tạ.
Nhìn lại hành động của mình, chính nàng cũng cảm thấy nó xấu xí vô cùng, nhưng nàng không hiểu điều gì làm cha mình phẫn nộ đến như thế.
Thậm chí nói ra nhưng lời tuyệt tình đến mức này, giống như nàng thực sự không nên sinh ra trêи quãng đời này vậy, điều này khiến cho nàng cảm giác như có một con dao đâm vào tim mình vậy.
Nàng giọng nói hơi run:
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Ta là con gái của ngài vì sao cha lại có thể nói như thế?”
Cầm Tử Nam với vẻ lạnh tanh nói:
“Đúng thế, ngươi là con gái của ta, chính vì thế nếu phải có chuyện nhất định phải hoàn thành thì ta đã sớm tự bạo rồi.
Cũng đừng mang mẹ ngươi tới đây, với tu vi của ta thì ta sẽ luôn rời đi trước khi các ngươi tới, bây giờ thì ngươi nhanh chóng rời đi trước khi ta nổi nóng.”
Cầm Vân Ca lần này thực sự ngỡ ngàng rồi, tuyệt tình đến mức độ này thì nàng không thể lý giải nổi, nàng biết mình đã phạm một sai lầm trí mạng.
Nàng đánh giá quá cao sức nặng của mình trong lòng cha rồi, mẹ nàng đã từng nói nàng được cha chú ý quan tâm chỉ vì cái tên hắn đặt hóa ra là thật.
Nhưng nàng thật sự phải nhìn mẹ mình đau bệnh nhưng vẫn không được cha nhìn lấy một cái hay sao, nàng chưa yêu bao giờ nhưng nàng cảm giác được mẹ nàng rất yêu cha.
Có thể vì tình cảm mẹ nàng đã làm ra cái gì đó khiến cha nàng giống như ngày hôm nay, những chuyện đó nàng không biết được, quan trọng là phải xử lý sai lầm này như thế nào.
Nàng cắn răng:
“Ta sai rồi, ngài cho ta một cơ hội, nhất định ta sẽ để cho Thiên Tiếu gia nhập lớp của ta, hắn sẽ vượt qua Thăng Thiên Đài vào Thiên Hồn học viện như ngài muốn.”
Đáp lại nàng chỉ là nụ cười đầy chế nhạo, khinh bỉ, nàng hoàn toàn không nhận ra đây là cha của mình nữa rồi, cảm giác như chuyện nàng gây ra thực sự đã phá hủy tất cả mọi thứ.
Biết nói nhiều vô ích nàng đứng dậy rời đi, nàng muốn quay lại Hắc Dạ học viện muốn thông qua chủ nhiệm lấy thông tin của Thiên Tiếu.
Lúc nàng quay trở lại thì trêи bàn họp mười vị hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm Quang Tiếu đang có vẻ mặt rất căng thẳng.
Những người tham gia kiểm tra đều đã về hết, thậm chí học sinh bình thường cũng đã sớm tan học hơn nửa tiếng, trong ngôi trường này chỉ còn có mấy người bọn họ.
Cầm Vân Ca không muốn phí phạm một giây nàng tiến thẳng tới chỗ của Quang Tiến, nàng không tin có chuyện gì mình không thể làm được.
Sai rồi thì sửa thôi, miễn sao nàng có thể hoàn thành được mục đích cuối cùng thì những chuyện khác không quan trọng.
“Hự”
Nàng tới cách Quang Tiến hai mét thì cả thân thể khựng lại bị kéo lên lơ lửng trong không trung, sức ép càng lúc càng nặng.
Quang Tiến lúc này đang ở trạng thái yêu hóa, khí tức của hắn khiến cho tất cả các vị hiệu trưởng khác bị ép chặt lên mặt bàn, ai lấy chỉ biết ngơ ngác nhiên Quang Tiến.
“Rắc….rắc…rặc”
Hai cánh tay của Cầm Vân Ca xương cốt bị bóp nát toàn bộ, chỉ còn mỗi vùng vai trái nơi Khí Hồn cư ngụ là toàn vẹn.
Nàng đau đớn muốn thét lên nhưng âm thanh cứ kẹt trong cổ họng khiến, chưa bao giờ nàng cảm giác nàng cận kề cái chết đến như thế này.
Quang Tiến mở ra Long Nhãn:
“Nếu ngươi không phải con gái của hắn thì đừng hòng sống qua hôm nay, dám làm tổn thương hắn một lần nữa thì thương tích không phải đơn giản thế này đâu.”
Sau đó nàng bị ném đi với một tốc độ khủng bố, xuyên qua tám chín lớp tường mới ngừng lại được, may sao người kia hóa giải giam cầm nên nàng mới có thể yêu hóa.
Nếu không yêu hóa kịp thì xương cốt trêи người nàng sẽ vỡ nát toàn bộ và trở thành phế nhân.
Quang Tiến liếc qua trêи bàn mấy người rồi nói:
“Hôm nay ai dám tiết lộ chuyện xảy ra ta sẽ giết sạch cả nhà người đó.”
Nói ngắn gọn đơn giản sau đó Quang Tiến giải trừ yêu biến, đeo lên cặp mắt kính hầm hầm đi ra ngoài.
Cầm Vân Ca cảm giác như cả thế giới đang quay lưng với mình vậy.
.