Thủ tục chính đã hoàn tất, hiện tại chỉ còn những chuyện vặt vãnh, Liễu Mị Nhi lại không thích công đoạn này chút nào.
Thiên Tiếu đã có rất nhiều nữ nhân theo từ trước cả nàng, dù muốn hay không thì nàng cũng phải chấp nhận sự thật này.
Lúc này chỉ đợi Chấp sự xác nhận nữa là được rồi.
Xong xuôi chấp sự nghiêm túc nói:
“Giao ước đã xong, trước khi tu vi đạt Siêu Thần và trở thành công dân cấp 10 thì bỏ ý nghĩ với công khai với người khác giới đi.
Hai người có ai là người yêu được đăng ký từ trước thì đọc tên để ta làm lễ luôn một thể.”
Liễu Mị Nhi lắc đầu, nàng thì làm gì có ai, rồi quay sang Thiên Tiếu nói:
“Nhưng lão công nhà ta thi có.”
Chấp sự lạnh nhạt, lại lấy ra một Nguyệt Quả, một lần nữa lấy máu, nhưng thao tác có chút khác biệt.
Lần này chỉ lấy máu của mỗi mình Thiên Tiếu bỏ vào trong ly, còn máu của Liễu Mị Nhi thì giữ lại trong một cái bình.
Lão chấp sự nhìn đồng hồi rồi nói:
“Người tới từ Hạ cấp vi diện, đọc tên hết đám nữ nhân của ngươi ra đây, đọc to rõ từng chữ một, đọc sai một chữ cũng không được đâu.
Càng không thể đọc thiếu, nếu không chẳng thể làm lại lần hai đâu, ít nhất là đến khi ngươi đạt tu vi Siêu Thần.”
Thiên Tiếu nghiêm túc bắt đầu đọc, nữ nhân của hắn mà cũng đánh vần sai thì không ổn chút nào, nhưng lúc này hắn lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Hắn trở thành đệ tử hạch tâm có nghĩa là mấy nàng ấy không còn cơ hội thoát khỏi, kể cả có gặp được người mình thương đi chăng nữa cũng vậy.
Bình thường Thiên Tiếu sẽ không nghĩ cái gì cả, bây giờ hắn là một kẻ kiêu ngạo, kể cả là chuyện giúp đỡ lẫn nhau thì cũng phải các nàng nói được.
Hắn không hề muốn bất cứ rắc rối nào, càng không muốn quan hệ giữa bọn rạn nứt vô cớ, sự kiêu ngạo bắt hắn nghiêm túc.
Thiên Tiếu nhìn Chấp sự đầy nghiêm túc:
“Ngài có thể cho ta ít thời gian được không?”
Chấp sự nhìn đồng hồ rồi nói:
“Cũng tốt thôi, có ngươi câu thời gian thì ta cũng đỡ phải làm thêm cho một cặp khác, nhưng nhớ đúng giờ cơm của ta đấy.
Lão già ta không chịu được đói đâu.”
Không nói nhiều hắn mở quang não lên rồi liên lạc với Cầm Vân Ca, nàng thấy hắn ta liên lạc lập tức bắt máy:
“Có chuyện gì thế Thiên Tiếu.”
Quảng Cáo
Thiên Tiếu nhìn nàng vài giây sau đó hỏi ngắn gọn:
“Tỷ nhất định phải sống bên ta cả đời đúng không?”
Cầm Vân Ca nhíu mày, hắn sao tự nhiên hỏi chuyện này, chuyện đó nàng đã quyết định rồi nên sẽ không thay đổi:
“Đương nhiên rồi.”
Thiên Tiếu hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Lần sau gặp mặt tỷ ngủ với ta được không?”
Cầm Vân Ca đáp ngắn gọn:
“Được thôi, hình như ngươi đang ở Nguyệt Thần Điện thì phải, chắc làm lại Nguyệt Thần Ấn.
Xếp thứ tự ta thứ hai đi, Băng Mị mà xếp dưới ai thì nàng ta sẽ nổi điên, ta hiện tại còn chưa muốn gây chuyện với nàng ta.
Thế thôi nhé, ta có việc rồi.”
Nàng ta còn chưa kịp ngắt cuộc thì Thiên Tiếu đã cúp trước rồi, nhìn màn hình Cầm Vân Ca tỏ ra ngạc nhiên, từ trước tới giờ toàn là nàng ngừng trước.
Cảm giác ánh mắt của hắn cũng khác thường, không biết có chuyện gì không nữa, Chu Vũ khảo hạch chung, để mình thử hỏi nàng ta xem sao.
Chu Vũ đứng ở ngoài cổng của Nguyệt Thần Điện nhận được cuộc gọi từ Cầm Vân Ca, tuy đang rất chán nhưng nàng vẫn bắt máy.
Hình ảnh của năm chiều của Cầm Vân Ca lập tức hiện lên, hai đối thủ truyền kiếp rất hiếm khi nói chuyện lại vì một nam nhân mà đối mặt với nhau.
Cầm Vân Ca hỏi ngắn gọn nhất có thể:
“Hắn khả năng trở thành đệ tử cấp độ nào.”
Chu Vũ chống cằm nhàn nhạt đáp:
“Chắc chắn là đệ tử thân truyền rồi, hắn ta mạnh một cách kỳ lạ, tuy nhiên hình như phải trả giá gì đó khiến hắn ta trở nên rất lạ.
Nếu trong trận chiến lần trước hắn ta cũng dùng thứ đó thì toàn bộ người của Thủy Châu đế quốc cũng sớm bị giết sạch mà chẳng cần đến chúng ta.”
Đang tính nói tiếp thì quang não Chu Vũ hiện lên thông báo, trong số đám nữ nhân thì nàng bị Thiên Tiếu xếp vào vị trí số mười.
Thực ra thì Thiên Tiếu cũng chẳng có chủ đích gì cả, ngoại trừ số một và số hai do Cầm Vân Ca nhắc thì còn lại toàn là đọc bừa không qua suy nghĩ.
Quảng Cáo
Chấp sự đọc lại một lần nữa:
“Băng Mị, Cầm Vân Ca, Hắc Tử Nghiên, Liễu Mị Nhi, Họa Thiên Hậu, Cầm Vĩnh Hà, Miêu Bích Hà, Lý Chiêu Hoàng, Dạ Thiên Tĩnh, Chu Vũ.”
Thiên Tiếu xác nhận:
“Đúng rồi.”
Chấp sự lại hỏi:
“Muốn thăng hạng thì phải làm sao?”
Thăng hạng là gì? Hắn cũng không rõ nhưng chẳng phải kẻ mạnh sẽ được hạng cao hay sao.
Thiên Tiếu nghiêm túc:
“Muốn thăng hạng thì đương nhiên phải là kẻ mạnh rồi, cứ đánh nhau là biết được ngay thôi.”
Chấp sự kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng ghi nhận, hắn không thể ngờ tới chỉ mấy câu hiểu nhầm thôi lại dẫn tới một trận hỗn chiến kinh thiên động địa.
Nếu hắn không ở trong trạng thái kiêu ngạo thì có lẽ đã suy nghĩ ra hàm ý của Chấp sự rồi, đáng tiếc là đời không như mơ.
Bước ra bên ngoài Chu Vũ nhào tới nắm cổ áo của Thiên Tiếu tức giận:
“Xếp chót, ngươi đùa ta có phải không?”
Bốp…..bốp….bốp
Chu Vũ bị Thiên Tiếu ôm ngang hông đánh vào mông, cô nàng này vậy mà dám nắm cổ áo của hắn ta, chưa cưới nàng về đã nắm cổ áo, còn tính kế hắn nữa.
Đợi cưới về rồi chắc nàng ngồi lên đầu của hắn mất, vỗ mấy cái cảm xúc quả thật rất tốt, có bà vợ như vầy tuy hơi phiền phức nhưng cũng không lỗ.
Bị hắn xách đi Chu Vũ bất mãn:
Quảng Cáo
“Ta cần phải quay trở về thành trì của mình, mau thả ta ra.”
Thiên Tiếu cười nói:
“Tính thả ngươi rồi, bây giờ ta lại đổi ý, nhất định phải để ngươi biết ta mạnh như thế nào, để từ mai ngươi không còn dám tính kế với ta nữa.
Mai này cưới vợ rồi để bị cưỡi lên đầu thì ta còn mặt mũi nào nhìn cha mẹ ở Linh giới nữa.
Cả ngươi, Băng Mị, Cầm Vân Ca nữa, ta sẽ xử lý hết, đừng tưởng các ngươi làm gì ta không biết, tưởng thằng này ngốc lắm sao.”
Nghĩ lại thấy tức hắn lại đánh thêm mấy cái, âm thanh vang vọng khiến cho vô số người nhìn sang, Chu Vũ hy vọng có cái hố để nàng có thể chui xuống.
Lớn như vầy rồi lần đầu tiên nàng bị người ta đánh vào mông, còn ở trước mặt nhiều người như thế này.
Sau chuyện này sẽ không ai dám lấy nàng nữa, kể cả có mê đắm sắc đẹp của nàng mà bỏ qua chuyện hôm nay, đắc tội với Thiên Tiếu vẫn quá mạo hiểm.
Chưa kể bất kể nói thế nào hắn ta cũng là ân nhân đã trả thù giúp gia đình của nàng, còn giúp đỡ nàng không ít nữa, bảo nàng mê hoặc kẻ mạnh hơn đi hại hắn còn chưa đến mức.
Không làm thế đồng nghĩa với cảm chịu làm vợ hắn, cái này cũng không tệ, nàng chưa từng nghĩ tới tình yêu hay cái gì tương tự.
Có một nam nhân có thể giúp nàng sống tốt hoặc sống độc thân cũng tốt.
Thiên Tiếu thì chẳng có chỗ nào để chê cả, nhưng xếp thứ mười thì không được, ít nhất cũng phải hạng bốn chứ.
Còn phải đánh nhau để phân hạng, thế thì nàng khó để leo lên trên, thật sự không cam tâm mà.
Đồng thời ở khắp nơi, mấy cái nữ nhân đều tỏ ra bất mãn khi nhìn thấy thứ hạng của mình, theo luật lệ thì ba năm mới được tranh đấu một lần, trong ba năm đó nếu có người mới gia nhập thì muốn thăng hạng sẽ khó hơn rất nhiều.
Hậu cung sắp cháy to rồi.
Buổi chiều nhanh chóng tới, gần tới một giờ thì mọi người bắt đầu tập trung, lần này có nhiều trưởng lão tới xem hơn, bao gồm cả những người chỉ chuyên về một lĩnh vực như đan đạo, phù đạo……
Tạ Khiết đứng ở cổng ra vào, hắn ta là đệ tử Tạ gia nên được đặc cách tham gia lần đánh giá của Nguyệt Thần Cung.
Mục đích tới đây lần này của hắn chính là vì Liễu Mị Nhi, trước đây chỉ vô tình thôi nhưng hắn đã thấy được nàng khi không dịch dung, mất bao nhiêu năm thái mới điều tra ra thân phận của nàng.
Trở thành đệ tử mạnh nhất trong kỳ khảo hạch của Thái Dương Thần Điện, hắn cảm giác mình đã có đủ tư cách để bắt đầu theo đuổi nàng, tư cách khiến cho không ai dám tranh giành với hắn ta.
Đang tự sướng thì đằng sau vang lên âm thanh đầy khó chịu:
“Cục rác trước mặt cút ra coi.”
Mấy người khác tới từ Thái Dương Thần Cung cũng giật mình quay đầu lại nhìn, Minh Khiết tính tình nóng nảy.
Bọn họ hiện tại sắp có trò vui để xem rồi.
Nhưng kỳ lạ thay, Minh Khiết lại đứng im như tượng.
.