Vạn Biến Hồn Đế

Chương 256: Thiên Tiếu Ứng Biến






Rõ ràng cô nàng kia muốn kiếm chuyện với hắn đây, nhưng làm như vậy nàng ta có lợi ích gì cơ chứ.


Người của Chấp Pháp Đường ánh mắt sắc lạnh, đầy nghiêm túc nói:

“Trước tiên phiền ngươi đứng lên trước đi, rồi nhanh chóng trả lời câu hỏi của ta.”

Thiên Tiếu loay hoay muốn đứng lên nhưng lưng hắn lại rất nặng, cô nàng kia lại đạp lên lưng hắn khiến cho Thiên Tiếu ép hẳn xuống mặt đất.
Nam Phương Bất Hạnh mặt đỏ như máu, cả người chẳng còn chút sức lực nào, cái mùi thơm kia thật sự tà đạo, nàng lúc này đang cực kỳ kiềm chế bản thân, tránh cho bản thân chủ động như vừa nãy thì xấu hổ lắm.


Bắc Phương Bất An dùng lực mạnh hơn nữa, to giọng nói:

“Còn có thể nói dối được sao, nếu không phải thì chẳng cần Chấp Pháp Đường xử phạt thì Bất Nghĩa thúc thúc của ta cũng sẽ tới đây lấy mạng hắn.
Thế nên chuyện nói thật là đương nhiên rồi.”

Tròng mắt của Thiên Tiếu hơi lay động, đầu óc của hắn ta bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên, Nam Phương Bất Nghĩa là cha của Nam Phương Bất Hạnh, Môn chủ của Đông Dương Môn.
Nếu hắn ta biết có người phi lễ với con gái của mình thì người đó làm sao có thể sống nổi, cái ác ma kia đang mang tính mạng của hắn ra để đùa nghịch.


Nhưng nếu hắn chấp nhận đây là sự thực, chưa chắc đã là đường sống, tuy nhiên từ từ rồi tính tiếp, hắn ta nhẹ giọng:

“Đúng thế, nàng ta nói đều là sự thật.”

Thiên Tiếu mỉm cười nhưng trong lòng một mảnh lạnh băng, hắn âm thầm thề: “Nhất định sẽ có lúc ta khiến ngươi phải trả giá.”

Nữ chấp pháp viên, nghiêm túc nói:

“Toàn bộ thông tin đã được hệ thống ghi lại, nếu là hôn phu thì hành động này chấp nhận được.
Ta hiện tại rời đi, tuy nhiên ta mong các ngươi đừng gây chuyện gì, nếu không đừng trách ta độc ác, nhất là Bắc An, ngươi không qua mặt được ta đâu.”


Bắc An là tên viết tắt của Bắc Phương Bất An, lý do thì bởi nàng ghét cái tên của mình, cứ nghe tới chữ Phương lại nhớ tới người ông nội vô trách nhiệm của mình.
Còn tại sao không thích từ Bất thì chẳng cần phải giải thích, chẳng ai muốn suốt ngày bị gọi là Bất An cả.


Thế là các nàng chỉ gọi nhau bằng tên hoặc thứ tự trong nhà, còn người ngoài để tránh kích động sẽ gọi chữ đầu tiên và cuối cùng trong tên của họ.
Nhưng dân chúng trong Nguyệt Thần Thành vẫn quen gọi bọn họ là mỹ nhân bởi họ quá đẹp, ai trong số họ cũng đủ sức khiến bất cứ nam nhân nào mê đắm, đương nhiên cả sợ hãi nữa.


“A...a...a...tất cả đi ra ngoài cho ta.”

Người của Chấp Pháp Đường rời đi thì Nam Hạnh không biết lấy sức lực từ đâu tống cả bốn người, bao gồm cả Thiên Tiếu đi ra ngoài.


Thiên Tiếu xoay nhẹ cánh tay của mình, giãn nhẹ thân thể đang cực kỳ mệt mỏi của mình, Tây Phương Bất Khả nước mắt lưng tròng đứng bên cạnh, nàng mếu máo nói đứt quãng:

“Họ thật quá đáng, ngươi yên tâm đi, ta xóa hết số tiền ngươi bị ghi nợ rồi.
Không tin thì ngươi xem đi.”

Hóa ra cô nàng thuộc Chấp Pháp Đường kia đã nhập dữ liệu vào hệ thống quản lý, Thiên Tiếu nợ mấy người kia 80 vạn tiền bái sư.
Lương thiện Tây Phương Bất Khả đã nhanh chóng xóa đi số tiền bất minh kia, sự chân thành trong ánh mắt của nàng khiến cho Thiên Tiếu nhẹ nhàng một chút.


Nam Hạnh đi ra ngoài sau khi mặc xong đồ, mặt nàng vẫn còn đỏ chót, ánh mắt né tránh Thiên Tiếu.
Nhìn đang đắc ý Bắc Phương Bất An nàng to giọng quát:

“Ngươi có biết mình đã làm gì không?”

Bắc Phương Bất An bình thản:

“Ta có làm gì sai đâu, chẳng phải hắn là giám hộ của chúng ta hay sao, hiện tại tỷ muội chúng ta gặp khó khăn mới phải làm thế này thôi.”


Thiên Tiếu chen miệng vào:

“Khoản tiền 1 tỷ Nguyên thạch Thượng phẩm kia mau xóa đi, đừng có mang nhiều tiền ra đùa, ta thực sự không thể lãnh được khoản nợ khổng lồ như thế đâu.”

Tây Phương Bất Khả yếu ớt lên tiếng:

“Số tiền đó nhất định là do Bất Nghĩa thúc thúc giữ rồi, ngài ấy bất cận nhân tình nên ngươi chắc chắn phải trả.
Thật sự xin lỗi ngươi, ta không cản được em gái của mình, nhưng mấy tỷ muội của chúng ta cần phải sống, bọn họ quá đáng nhưng thực sự cũng vì bất đắc dĩ thôi.”

Hắn không thể hiểu nổi, bốn người bọn họ còn mạnh hơn cả hắn, tay chân đều lành lặn tại sao không tự mình đi kiếm sống.
Đặc biệt là mấy cô nàng này dường như lòng tự trọng cũng không nhỏ, khó thể nào hiểu nổi.


Tây Phương Bất Khả người hơi lung lay ngã về phía sau, Thiên Tiếu vội vàng đỡ lấy nàng ấy.


Hắn ôm nàng trong lòng nhỏ giọng hỏi thăm:

“Ngươi không sao chứ?”

“Rọt…..rọt”

Mặt nàng đỏ lên, miệng lí nhí:

“Ba ngày rồi ta không ăn gì cả.”

Quy tắc Thiên Địa biến đổi, tu vi cao đến đâu cũng cần phải ăn nếu không sẽ đói, không ăn ba ngày thì vẫn còn đứng được chắc hắn đã phải cố gắng lắm rồi.
Từ trong giới chỉ lấy ra một miếng bánh quy cho nàng, nhưng đưa đến miệng nàng lại lắc đầu chỉ về phía ba cô gái kia, bọn họ lúc này đều nhìn chằm chằm vào miếng bánh quy.



Thiến Tiếu lập tức ngộ ra cái gì đó, tất nhiên phải vì lý do nào đó các nàng mới không thể nào đi ra ngoài làm việc để kiếm ăn.
Hoàng Tử Liên nói rằng cha mẹ, người thân của bọn họ không viện trợ, bọn họ lại phải tự xoay sở, nhưng không thể nào thảm đến mức này được.


Tổ đội bị khóa vĩnh viễn tức là hắn không thể nào rời khỏi bốn người này, ít nhất tới lúc mở ra chức năng bang hội thì hắn vẫn phải chiến đấu với bốn người này.
Thù hắn lẫn nhau chẳng có tác dụng gì, hắn lại là cái ma mới, chẳng biết nhiều về nơi này.
Cách giải quyết tốt nhất là thương lượng với bọn họ để có thể cùng sống chung.


Muốn dùng nợ để áp chế hắn chứ gì, đây thực ra lại là một cơ hội, trong đầu Thiên Tiếu ngay lập tức có một kế hoạch.


Hắn nhìn về phía Đông Phương Bất Nhã hỏi:

“Phòng ăn nằm ở đâu?”

Nàng chỉ tay về một chỗ, hắn khụy chân xuống, hay tay bế đang run rẩy hết tay chân Tây Phương Bất Khả lên.


Tây Phương Bất Khả đầu tiên là bất ngờ, sau đó là ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng nói:

“Ngươi mau bỏ ta xuống đi.”

Hắn bế nàng đi vào phòng ăn, đặt nàng ở trên ghế, ba người kia cũng đi theo xem hắn ta muốn làm gì.


Thiên Tiếu lúc này mới mở miệng:

“Mọi người không cần phải lừa lọc nhau thế này, chỉ là vấn đề ăn uống thì có gì phải lo, hiện tại ta có thể làm một bữa cơm đầy đủ.
Nguyên liệu cũng do ta tự tay chuẩn bị, tuy nhiên hết bữa mỗi người phải trả cho ta 100 Nguyên thạch Thượng phẩm.”

Đông Phương Bất Nhã tức giận quát:

“Chúng ta không có tiền mới phải như thế này, ngươi đùa bọn ta chắc.”


Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Đương nhiên ta biết các cô không có tiền, tuy nhiên xóa đi một phần khoản nợ cũng được.
Rõ ràng khoản nợ này cũng chỉ để duy trì quan hệ hợp tác giữa chúng ta, suy nghĩ của các ngươi ta cũng hiểu nên không cần vội xóa hết khoản nợ đó đi.”

Hắn từ trong giới chỉ lấy ra nguyên liệu nấu ăn, trên bàn bếp bày ra một đống dao, ánh mắt chăm chú quan sát phòng bếp.
Nơi đây rất gọn gàng, chứng tỏ mấy cô nàng này cũng rất sạch sẽ, dao trong tay hắn khẽ múa, mười năm phút rất nhiều đồ ăn đã xuất hiện trên bếp.


Rửa dao của mình, Thiên Tiếu ngoái đầu lại nhìn bọn họ rồi to giọng:

“Không ai muốn bê đồ ăn ra bàn sao?”

Ba người còn khỏe vội vàng bê đồ ăn từ trong bếp ra bàn, chỉ có một món Thiên Tiếu tự mình mang đi, một bát súp thơm lừng được hắn bê ra.
Ở bàn thì bốn người kia đã vội vàng ăn, chỉ có Tây Phương Bất Khả vì quá đói tay hơi run, cầm đũa cũng không chắc, nãy giờ mới chỉ gắp được miếng rau.


Ngon khủng khiếp, trình độ nấu ăn của Thiên Tiếu rõ ràng vượt qua đầu bếp giỏi nhất bọn họ từng biết.


Đặt bát súp ở trước mặt Tây Phương Bất Khả hắn nhẹ giọng:

“Ngươi không khỏe, cần phải có đồ ăn gì dễ hấp thu một chút, thế nên ta chuẩn bị riêng cho ngươi món này.”

Trong bốn người này chỉ có Tây Phương Bất Khả lương thiện nhất, thế nên hắn quyết định dùng tốc độ nhanh nhất chinh phục nàng.
Hắn cần có một đồng minh trong tổ đội, còn ba người kia hắn cảm thấy không thể tin tưởng chút nào.


Lấy thìa múc từng muỗng súp cho Tây Phương Bất Khả ăn, nàng ánh mắt long lanh, ngượng ngùng nhìn lấy hắn ta.
Khi nàng ăn được nửa bát hắn nhìn về phía mấy người đang ăn như lang thôn hổ yến nói:

“Ăn xong các ngươi cũng nên cho tôi biết lý do tại sao các người lại như thế này, tốt nhất chúng ta nên thẳng thắn với nhau từ đầu.”


.