Con thuyền sau khi tăng tốc một thời gian mới ổn định lại, lúc này Thiên Tiếu mới ngồi dậy sau cú va chạm.
Hắn xoa đầu của mình, chỗ đó đã u lên một cục to đùng rồi, va chạm vừa nãy không nhẹ một chút nào, nguyên liệu làm tường của căn phòng này cũng thật rắn chắc quá đi.
Thiên Tiếu nhìn Chu Vũ rồi nói:
“Ngươi đọc tiếp đi.”
Chu Vũ nghĩ một chút rồi lắc đầu, nàng hắng giọng:
“Cũng chẳng có gì to tát cả, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng nên về phòng của mình đi.
Tăng tốc như thế này thì hành trình sẽ rất ngắn, chúng ta có khi chỉ cần đợi khoảng nửa ngày là tới nơi rồi.”
Đứng lên đi ra ngoài Thiên Tiếu nhỏ giọng lầm bầm:
“Mắc gì phải vội vã như thế, bộ muốn đi đầu thai chắc.”
Chu Vũ nhún vai:
“Ai biết được.”
Thiên Tiếu đột nhiên nhớ tới cuốn sách vươn tay với Chu Vũ:
“Ngươi đưa ta quyển sách.”
Chu Vũ ôm chặt lấy quyển sách rồi nói:
“Thứ này ngươi coi cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng để ta đọc tốt hơn, dù sao ta cũng phải di chuyển liên tục giữa các môn phái.
Biết càng nhiều càng tốt, về sau đỡ bỡ ngỡ, còn ngươi tới Nguyệt Thần Cung rồi tìm hiểu từ từ cũng được mà.”
Thiên Tiếu cũng không nhỏ nhen đến mức vì quyển sách mà mất thời gian tranh cãi với nàng, hắn hiện tại muốn về phòng ngủ một giấc.
Không biết tại sao nhưng hắn muốn ngủ thực sự, có lẽ thời gian vừa rồi liên tục chịu đựng căng thẳng.
Nằm lên giường nhìn trần nhà được khắc họa hoa văn đẹp đẽ hắn cảm thấy khá hài lòng, Nguyệt Thần Cung quả nhiên là môn phái lớn, cái gì cũng làm ra ngô ra khoai.
Ở nhà như thế này thì hắn cảm giác mình được tôn trọng, chấp sự Hoàng Tử Lam ăn nói cũng tương đối lịch sự, không có khinh thường đám bọn họ.
Chu Vũ miệng nói nghỉ ngơi nhưng nàng ta lại đi ra ngoài boong thuyền, chỗ này hiện tại cũng có rất nhiều người.
Khi nãy tăng tốc đột ngột khiến bọn họ đều thức tỉnh hết, người nào đang tu luyện cũng phải dừng lại, cuối cùng đều ra ngoài đây tranh thủ nói chuyện, kết bạn trước khi vào Nguyệt Thần Cung.
Những hành tinh nằm trong top đầu thường được các thế lực tuyển chọn, bọn họ cũng có thế lực nhất định trong các môn phái.
Mấy cái ma mới từ hành tinh yếu hơn như Thiên Vương Tinh rất muốn làm quen những người như thế này, những người tới từ hành tinh lớn lại rất muốn kết bạn để gia tăng thế lực của mình trong Nguyệt Thần Cung.
Hai bên đều nhiệt tình như nhau.
Chu Vũ vừa đi ra liền được mọi người chào hỏi nhiệt tình, nàng cũng nói cười với mọi người rất vui vẻ.
Kỹ năng giao tiếp của Chu Vũ cũng không phải dạng vừa, mới một chút thôi đã kết thân được mấy cái nữ thiên tài tới từ hành tinh lớn.
Cảm thấy thời cơ đã tới nàng liền hỏi:
“Ta nghe nói tại trung cấp vi diện có Tứ Đại Mỹ Nhân, mấy vị tỷ muội có nghe nói về các nàng lần nào chưa?”
Một cô gái tên Lệ Mai biết chuyện, muốn ghi điểm trước mặt cái thiên tài cấp 5 như Chu Vũ liền nói:
“Bốn người đó thì ta biết, bọn họ quả thật vô cùng xinh đẹp, đến mức chúng ta nhìn hinh thôi cũng cảm thấy không thể so sánh, nổi lòng ganh tỵ cũng không được.
Chỉ tiếc rằng các nàng khi vừa sinh ra liền bị mắc vào một lời nguyền, nghe nói do kẻ thù của Bất Nhân lão tổ ám hại.”
Chu Vũ lông mày hơi nhíu, nhưng rất nhanh liền giãn ra khiến mấy người kia không kịp để ý, nàng hạ giọng:
“Lời nguyền gì cơ?”
Lệ Mai tỏ ra thần bí, kéo mấy người vào một góc rồi mới nhỏ giọng nói:
“Phương gia lão tổ vì thống nhất trung cấp vi diện nên đã diệt đi vương triều thống trị trước đó, vị vua kia đã hạ một lời nguyền.
Lời nguyền khiến cháu của ngài ấy phải gánh chịu cái chết, nhờ một vị cao nhân mà lời nguyền này đã bị giảm bớt rất nhiều, tuy hóa giải phần lớn rồi nhưng vẫn để lại dư âm không nhỏ, mỗi người sẽ phải chịu lời nguyền riêng.”
“Đông Phương Bất Nhã dính phải lời nguyền không thể nói dối lòng, nghĩ cái gì nói ra cái đấy.
Tình tính nàng ta lại tương đối âm hiểm, nói chuyện cực kỳ độc mồm, độc miệng, nhiều lần khiến trưởng bối tức giận, Hoàng phó cung chủ trở thành Hoàng chấp sự cũng một phần lớn công sức của Đông Phương Bất Nhã.”
“Tây Phương Bất Khả được Phương gia lão tổ truyền cho kiến thức chiến đấu bằng Phù Đạo và Trận Đạo, chẳng may lại dính lời nguyền khiến nàng không thể hoàn thành cái gì.
Vẽ trận luôn hay vẽ phù thì luôn không hoàn thành được phần nhắm mục tiêu, thế nên nàng luôn chỉ đánh gần trúng, đánh quái vật thì không giờ giết được ngay lập tức, dù cho nàng ra chiêu thế nào cũng phải làm hai lần mới giết được quái.
Với lại con cuối cùng nếu để nàng giết thì sẽ xuất hiện đàn quái mới một cách thần kỳ.”
“Nam Phương Bất Hạnh cũng là người số khổ, cái tên đúng với lời nguyền áp dụng lên người nàng, cả cuộc đời không có một ngày may mắn.
Ví dụ ngươi nhắm vào ta bắn một súng, có nàng ở gần thì có khi người dính đạn chắc chắn là nàng ta, thế nên nàng ta hầu như lúc nào cũng đang bị thương, bị bệnh, trúng độc, gặp xui xẻo các thứ.”
“Bắc Phương Bất An thì gặp phải lời nguyền khiến cho ở chỗ nào cũng không yên ổn, đặc biệt nàng ta cực kỳ thích gây chuyện, tính cách bốc đồng.
Thường xuyên bị người ta truy đuổi, đã thế nghe đồn nàng ta còn thích nữ nhân, thường xuyên đi trộm quần lót, đặc biệt còn thích nữ nhân đã có chồng.
Kể cả nàng ta không gây chuyện, cũng sẽ tự có chuyện dính tới nàng ta.”
Vãi
Chu Vũ hoàn toàn câm lặng, Thiên Tiếu bị gài rồi, Phó cung chủ Hoàng Tử Lam giám hộ các nàng một thời gian chức vụ giảm siêu tốc.
Chỉ nhiêu đây đủ hiểu tương lai của người giám hộ mới là Thiên Tiếu thảm như thế nào rồi.
Không biết có chỗ tốt nào không, Chu Vũ hỏi thử:
“Ở bên cạnh các nàng chẳng nhẽ không có chút chỗ tốt nào hay sao?”
Lệ Mai nghĩ một chút, dường nghĩ ra cái gì, nàng vui vẻ nói:
“Thực ra cũng có, ví dụ như ngươi ở bên cạnh Nam Phương Bất Hạnh, chỉ cần nàng chưa chết thì còn lâu ngươi mới có thể chết được.
Tây Phương Bất Khả có thế giúp ngươi tạo ra một lần đánh cổng không bao giờ hết quái, chấp sự Hoàng Tử Lam ở bên cạnh các nàng đủ lâu thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm để chuồn trước.
Mỗi lần đi tới nơi nguy hiểm cũng có thể mang theo Nam Phương Bất Hạnh để làm bùa hộ mệnh.”
Chẳng biết nói gì hơn, Chu Vũ đành phải nén lại thương đau, cầu nguyện cho Thiên Tiếu.
Đồng thời nghĩ thật kỹ làm sao để có thể báo cáo chuyện này lại cho Băng Mị mà không làm cho nàng ta tức giận, nàng cũng không biết Thiên Tiếu có sống được tới lúc nàng đi báo cáo không nữa.
Mấy nàng sau đó tiếp tục kể nhau nghe những sự tích của bốn người kia, trong khi nạn nhân là Thiên Tiếu vẫn hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Ngay lúc này thì hắn ta chỉ muốn ngủ thôi.
“Rầm”
“Nà ní”
Thiên Tiếu sờ cục u trên đầu của mình, mới bị một lần, khi ngủ mới lành lại bây giờ bị tiếp.
Cánh cửa ra vào gặp chút vấn đề, hiện tại đóng cứng ngắc khiến cho Thiên Tiếu dùng hết sức lực cũng không thể nào lay động.
Thiên Tiếu tức giận thầm than: “Đi vội làm gì cơ chứ, không biết bao giờ mới có người tới đây mở cửa cho mình.”
Hắn ta lại nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sáng lên, giọng hưng phấn vô cùng:
“Hay mình thử phá cửa số đi, thủy tinh thôi chắc không khó phá quá mức đâu nhỉ.”
“Roạt”
Một tiếng to lớn vang lên, cánh cửa bị Hoàng Tử Lam xé như tờ giấy ra, đợi cửa mở nàng tươi cười nói:
“Đừng nghĩ đến chuyện phá cửa kính, ở đó có khắc trận pháp, phá nó đi là ngươi phải đền rất nhiều tiền đấy.”
Thấy hắn ngơ ngác Hoàng Tử Lam nắm hắn ném ra ngoài, Thiên Tiếu tỉnh táo lại liền lộn một vòng trên không trung đáp xuống bong thuyền.
Lúc này mấy người khác cũng như hắn, ánh mắt hiếu kỳ ngắm nhìn quang cảnh trước mặt, tất cả đều ồ lên vì kinh ngạc, kể cả Thiên Tiếu cũng như thế.
Đã không biết kiếp trước của mình là gì, hắn hiện tại chỉ là người thanh niên 20 tuổi mới rời xa quê hương thôi.
“Cạch”
Một cái vòng dính vào cổ tay của hắn, Hoàng Tử Lam tươi cười nói:
“Đây là vòng tay chứng minh giám hộ, đeo nó vào thì ngươi sẽ phụ trách chăm sóc bốn người kia thay ta.
Có nó trên tay thì trừ khi ngươi gây chuyện lớn nếu không chẳng ai dám đụng vào ngươi đâu.”
Thiên Tiếu đưa tay mình lên cao săm soi một lúc, chắp tay với Hoàng Tử Lam, hắn nghiêm túc nói:
“Đồ tốt, đa tạ Hoàng chấp sự ưu ái, ta nhất định sẽ làm tốt việc chăm sóc các thành viên trong tổ đội.”
Nàng đầy thần bí rồi điều khiển thuyền nhanh chóng bay xuống dần dần
.