Lau đi vết má còn vương trêи kiếm của mình, nhìn cô gái lõa thể ôm chăn che người ngồi trong góc run rẩy.
Hắn kéo lấy khăn tắm trêи người nạn nhân mới nhất của mình lau đi vết máu trêи Vạn Biến, chỉ một đường duy nhất lưỡi kiếm lại trở lại vẻ sáng bóng như ban đầu.
Hắn mỉm cười nói với cô gái:
“Ta không làm hại ngươi đâu, thế nhưng ta nghĩ ngươi không nên ở đây lâu thêm nữa.”
Cô gái quấn chăn quanh người chạy nhanh ra ngoài, phía bên ngoài nàng chạy thì vấp ngã, hóa ra những tên đàn em của tình nhân nàng nằm đầy dưới đất.
Tất cả đều trừng trừng nhìn lên trần nhà, nàng cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố lấy dũng khí đứng dậy chạy nhanh hơn nữa.
Trong phòng Thiên Tiếu nhìn cái xác thì thào:
“Thời buổi nào rồi còn đi buôn người, đã thế còn buôn bán nội tạng, không hiểu nghĩ gì lại để mấy kẻ như thế này tiêu dao lâu như thế.
Xong tên này thì mình cũng đã hạ được ba mươi cái mục tiêu rồi, tuy nhiên chỉ có năm kẻ quan trọng có chứa huyết mạch, còn lại là lũ tép riu không có chút giá trị ngoài việc cho Thôn Phệ ăn no một chút.”
Hắn lật lật hình ảnh trêи quang não mấy lần thì phát hiện những mục tiêu ở gần khu vực này đã hết, còn lại thì chỉ có mấy gã Hồn Đồ và Hồn Sư.
Trong đó thậm chí có cả Hồn Sư Đỉnh Phong, đương nhiên Thiên Tiếu không điên đến mức đi khiêu khích mấy người này.
“Hồn Đồ sơ kỳ vừa mới thăng cấp ngày hôm qua, hay đi thử giết kẻ này, nếu không được thì mình chạy thôi.
Kẻ này có huyết mạch Hoàng Cấp, cũng có thể coi như một món ngon cho Ác Ý, làm thịt được hắn còn ngon hơn giết mấy kẻ này mấy chục lần.”
Huyết mạch mỗi người sẽ được Thiên Địa Bàn đánh giá nếu chịu đi kiểm tra, đẳng cấp cũng được xếp giống như cảnh giới tu luyện vậy.
Huyết mạch ở cấp độ nào tức là loại huyết mạch đó có thể trợ giúp người sở hữu tới đẳng cấp đó thì mới yếu đi.
Nhạ Kỷ huyết mạch chỉ có Sư cấp giống như tên béo đang nằm trêи giường, chép miệng hắn vươn ra lưỡi hái thu lấy huyết mạch của tên béo.
Từ khi có Ác Ý thì Thôn Phệ xong việc mấy cái xác sẽ biến thành bụi luôn, đỡ phải phi tang, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền chẳng còn gì.
Cả người của Thiên Tiếu chìm xuống xuyên qua hết mấy tầng nhà xuống ngay tầng hầm, bên trong có mấy cái xe sang.
Hắn vừa hay gặp được cô gái vẻ mặt tràn đầy hốt hoảng, nhưng hắn chẳng quan tâm lắm, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào chìa khóa xe trêи tay nàng.
“Đưa ta chìa khóa.”
Cô gái không do dự ném cho hắn, vẻ mặt nàng trông vô cùng sợ hãi, hắn mở cửa leo lên xe phóng nhanh ra bên ngoài.
Phi hành tới chỗ người kia cũng được nhưng như thế tốn Hồn Lực quá, dù sao đối phương cũng chọn một nơi khá xa, Thiên Tiếu không muốn tới đó trong hoàn cảnh sức cùng lực kiệt.
Nửa tiếng sau hắn mới chạy xe tới nơi, lúc này đã là ba giờ sáng rồi, cả người hắn có chút thấm mệt rồi.
Dừng xe dưới chân đồi nhìn lên thì thấy tòa biệt phủ trêи kia vẫn đang phát rất nhiều tiếng nhạc xập xình, chắc chắn trêи đó còn đang tổ chức tiệc, quả nhiên bữa tiệc này sôi động đúng như trêи mạng đăng tải.
Thiên Tiếu bước xuống xe đi vào trong lòng đất đi lên biệt phủ kia, liếc mắt nhìn ra ngoài hắn liền xác định được đồng phục của mấy người phục vụ.
Vạn Biến không mất quá nhiều thời gian để sao chép lại y chang, Thiên Tiếu bình tĩnh đi ra bên ngoài.
Mấy người canh gác không một chút đề phòng, bọn họ thực sự không nghĩ có người sẽ trà trộn vào bữa tiệc này, dù sao chủ nhân của bọn họ cũng không phải dạng vừa.
Nghe nói còn được phía cảnh sát hậu thuẫn, kẻ cao không thèm chạm tới, mấy tên yếu thì không dám.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Đi tới một chiếc bàn lấy ra một bàn đựng rượu bắt đầu chậm rãi đi trong đám người đang nhảy múa bên dưới, lâu lâu có người lấy đi một ly.
Đến khi hắn tới rất gần mục tiêu của mình thì chỉ còn hai ly rượu phía trêи, trong lòng hắn âm thầm suy tính cách ra tay.
“Phục vụ lại đây.”
Tiếng gọi vang lên bên tai, mục tiêu lần này hắn muốn ám sát, một người được gọi Hồ Đại gọi hắn ta tới.
Trong lòng hắn nổi lên đề phòng, không chừng đối phương đã nhận ra mình chăng, nhưng nếu biết thì đã sớm kêu người bao vây mình chứ gọi làm gì.
Thiên Tiếu đi lại gần thì Hồ Hại vươn tay lấy ra hai viên thuốc ném vào trong hai ly rượu, hai viên thuốc sủi chút bọt rồi hoàn toàn hòa vào trong rượu.
Hồ Đại chỉ vào một cô gái đang nhảy múa trêи sân khấu rồi nói:
“Ngươi mang rượu tới rồi mời nàng ấy cho ta.”
Vừa nói tay vừa nhét một cọc tiền nhỏ vào áo phục vụ, tình huống bất ngờ xảy ra, tuy nhiên tuyệt đối không được để lộ.
Sau vài giây suy xét hắn quyết định nghe lời, cầm hai ly rượu tới chỗ cô gái đang múa, cô gái này nhan sắc và dáng người đều bình thường nhưng khi chất lại khiến người ta cảm giác rất khác biệt.
Kẻ gặp nhiều cô gái xinh đẹp rồi bỗng nhiên muốn đổi món, hai ly kia đều được bỏ xuân dược, với chất kϊƈɦ thích loại này thì gái nhà lành cũng biến thành ɖâʍ nữ.
Dù sao chút nữa hắn cũng sẽ giết chết Hồ Đại, cô nàng này cũng không lo bị hại, mấy loại thuốc bình thường này dùng đại một nó giải dược đều có thể xóa bỏ.
Hắn đi tới chỗ cô gái cười nói:
“Hồ đại nhân muốn mời cô nương một ly, không biết ngươi có chịu nể mặt không?”
Cô gái nhìn lấy hai ly rượu mỉm cười hỏi:
“Thế có hai ly thì ngươi nghĩ ta nên uống ly nào?”
Hắn giả vờ trầm tư rồi lấy đại một ly đưa cho nàng, cô gái vươn tay ra cầm lấy ly rượu còn lại rồi nói:
“Nếu ngươi chịu uống hết ly rượu đang cầm trêи tay thì ta sẽ uống ly này.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu quay lại nhìn Hồ Đại, giống như đã đoán trước được nên Hồ Đại gật đầu ra hiểu để cho Thiên Tiếu uống hết ly rượu trêи tay.
Để lấy được lòng tin của đối phương Thiên Tiếu đành phải uống hết ly rượu đã hòa tan xuân dược, Hồ Đại vẻ mặt tương đối hài lòng.
Đợi khi Thiên Tiếu lại gần thì mới đưa cho hắn một viên thuốc rồi nói:
“Ngươi chút nữa uống viên thuốc này vào, xuân dược sẽ phát tác chậm hơn, với số tiền kia liền thoải mái đi kiếm một cô nương để giải tỏa.
Bây giờ chờ đợi một chút rồi giúp ta, xong việc thì ngươi có thể rời đi bất cứ khi nào.”
Thiên Tiếu bỏ viên thuốc vào mồm, ngay khi đưa đến trước miệng thì ngửi thấy mùi hăng hắc của Tử Anh Thảo.
Kẻ này không biết muốn làm gì nhưng lại muốn dùng thuốc độc để giết người diệt khẩu, hắn đương nhiên không bị ngu, giả vờ uống rồi khi đi ra đằng sau Hồ Đại liền nhả ra.
Nhanh chóng đổi một viên thuốc giải xuân dược rồi nuốt xuống, âm thanh nuốt khá to khiến cho Hồ Đại cũng không thèm quay lại kiểm tra.
Hắn suy nghĩ xem có nên ra tay bây giờ không, đôi phương đang hoàn toàn buông lỏng, nhưng nhìn thấy quá nhiều cảnh vệ thì lại thôi.
Huống chi trong đám khách mời cũng có vài người tu vi không tệ, bọn họ vây công thì hắn cũng tương đối phiền phức.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cô vũ nữ khi nãy lấy tay che đầu, đồng nghiệp của nàng nháy mắt với Hồ Đại, rõ ràng hai người này đã thông đồng với nhau.
Hồ Đại quay lại nói với hắn:
“Có người khách không được khỏe, ngươi giúp ta mang nàng đi tới chỗ nghỉ ngơi, xong việc ngươi liền có thể nghỉ ngơi.
Ta sẽ nói chuyện với ông chủ của ngươi để hắn không phạt oan, dù sao ngươi cũng là giúp ta mà.”
Nghe thì có vẻ như Hồ Đại là một kẻ rất trọng nghĩa khí, nếu là một người bình thường thì có lẽ sẽ chết mà không biết vì sao mình chết.
Hắn lại bế cô gái kia đi theo sau lưng Hồ Đại đi vào sâu bên trong biệt viện, hoàn toàn cách biệt với bữa tiệc, mấy cái hộ vệ cũng bị Hồ Đại điều đi.
Đi tới một chỗ thì Hồ Đại lấy một cái điều khiển bấm một cái, một cánh cửa bí mật mở ra, từ dưới đất một cái bàn phím trồi lên.
Hồ Đại cúi người bấm mật mã, lúc này hắn cực kỳ tập trung.
Thời cơ tới.
Trong tay Thiên Tiếu là Vạn Biến ở dạng nguyên bản, với tốc độ nhanh nhất nhắm thẳng tới Hồ Đại.
Vừa bấm xong mật khẩu quay lại thì Hồ Đại sửng sốt khi thấy mũi kiếm đã sát trái tim mình.
.