Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 93: C93: Nhà họ lãnh




"Tôi muốn gặp cậu ta!" Khúc Mịch yêu cầu.

Giám đốc khách sạn tỏ ra khó xử: "Đồng chí cảnh sát, việc này chỉ sợ tôi bất lực. Tôi không có điện thoại với địa chỉ của Lãnh tổng, không liên lạc được."

"Thế việc điều hành khách sạn thường thế nào?"

"Tôi là người toàn quyền phụ trách khách sạn, tiền lương của tôi trích từ lợi nhuận, thế nên tôi không dám qua loa. Trước khi ra nước ngoài, chủ tịch đã giao ba khách sạn trong nước và bất động sản cho Lãnh tổng. Cuộc đời này, không đúng, phải là mấy đời cậu ta không cần làm việc cũng không cần lo cơm áo gạo tiền. Văn phòng tổng giám đốc trên lầu chỉ mở cửa đúng hai lần, một lần là thời điểm mời tôi về ký hợp đồng, lần còn lại là mới cách đây không lâu."

"Vậy sao?" Khúc Mịch hỏi, "Cách đây không lâu là khi nào?"

"Tôi chắc chắn là vào ngày xảy ra sự kiện. Tôi vốn nghĩ lâu lắm rồi Lãnh tổng mới đến đây một chuyến nên muốn báo cáo công việc, nhưng hôm đó khách khứa quá đông nên tôi không đi được, đến khi tôi xong việc thì Lãnh tổng cũng đi mất."

"Mở cửa văn phòng của cậu ta, tôi muốn kiểm tra." Thấy giám đốc khó xử, Khúc Mịch, "Cảnh sát đang phá án, ông bắt buộc phải phối hợp!"

"Vâng." Giám đốc gật đầu đồng ý.

Rất nhanh Khúc Mịch đã hiểu tại sao ông ta lại đồng ý dễ dàng như vậy.


Văn phòng lớn nhưng lại vô cùng trống trại, tổng cộng có ba phòng nhưng bên trong chỉ có một cái bàn, một cái ghế dựa và một kệ sách lớn.

Trên bàn làm việc cũng không có gì, ngay cả giá bút và khung ảnh cơ bản nhất cũng không có.

Tính cách người này đúng là kỳ lạ, còn thích tự cô lập mình!

Trong văn phòng không có một hạt bụi, xem ra ngày nào cũng được dọn dẹp. Mở cửa phòng kế bên, bên trong có một chiếc giường, đồ đạc trên giường đều dùng màu trắng, phẳng phiu không một nếp nhăn. Cửa nhà vệ sinh mở, các vật dụng vệ sinh tắm rửa đều sạch sẽ sáng bóng.

"Lãnh tổng cực kỳ thích sạch sẽ và yên tĩnh, thế nên ngày nào tôi cũng bảo nhân viên quét dọn, đề phòng trường hợp Lãnh tổng tới bất ngờ." Giám đốc giải thích, "Tôi nhớ hôm ký hợp đồng, Lãnh tổng không dặn dò gì tôi về công việc, chỉ có một chỉ thị này."

Có thói ở sạch, dù không ở cũng phải vệ sinh sạch sẽ.

"Ông biết gì Lãnh tổng kia?"

Sách trên kệ thể loại nào cũng có, Khúc Mịch nhìn lướt qua, phát hiện số sách này có thể chia thành mấy loại: y học, nghệ thuật, tâm lý học, còn có một bộ Sherlock Holmes.

Khúc Mịch vừa quan sát kệ sách vừa tự hỏi, còn rút một quyển Nghệ thuật con người ra xem.

"Tôi không biết gì về đời tư của Lãnh tổng, có điều cũng có nghe vài lời đồn về gia đình của chủ tịch, hơn nữa những việc này không hề bí mật, ai trong ngành cũng nghe nói ít nhiều."

Chính vì không phải bí mật nên giám đốc mới dám nói.

Thì ra tập đoàn Lãnh thị đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực. Chủ tịch Lãnh Văn Hải đã mất 40 năm để tạo ra một đế chế của riêng mình. Tiếc là sự nghiệp của ông ta thành công, nhưng gia đình lại không hoàn mỹ. Vợ đầu sau khi sinh Lãnh Thác sức khỏe dần suy yếu, đến năm Lãnh Thác mười lăm tuổi thì buông tay về trời.

Sau này Lãnh Văn Hải cưới vợ hai, không ngờ sau một năm cũng bệnh chết, từ đó có lời đồn ông ta mệnh cứng khắc vợ. Cũng từ đấy, ông ta không cưới vợ nữa, nhưng một năm trước, đột nhiên có phóng viên tung tinh ông ta có bạn gái, hai người còn có một trai một gái, con trai đã 19 tuổi, con gái 16 tuổi.

Tin tức đã bị Lãnh Văn Hải xử lý, nhưng lời đồn đã truyền khắp nơi. Có người nói ông ta yêu thương bạn gái, vì "khắc vợ" nên không kết hôn, nhưng lại sang tên hầu hết tài sản cho bạn gái và hai đứa con ngoài giá thú.


Nửa năm trước Lãnh Văn Hải chuyển sự nghiệp ra nước ngoài phát triển, kết thúc rất nhiều vụ làm ăn ở trong nước, chỉ để lại ba khách sạn cho con trai trưởng Lãnh Thác. Ông ta cùng bạn gái và hai đứa con ngoài giá thú qua Canada, không quay về nữa.

Có người bênh vực Lãnh Thác, rõ ràng là con trưởng nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi. Hắn ở trong nước, việc làm ăn ở nước ngoài sớm muộn gì cũng bị hai người em kia nắm giữ, tuy không cần lo cơm áo gạo tiền nhưng thời buổi này ai mà chê nhiều tiền?

Cũng có người nói Lãnh Thác quá hướng nội, không giỏi giao tiếp với mọi người xung quanh, việc làm ăn giao cho hắn sớm muộn gì cũng gặp vấn đề. Hơn nữa chính hắn cũng muốn ở lại chăm sóc mồ mả mẹ ruột, không muốn rời khỏi đây nên chủ động xin ở lại.

Ngoài ra còn có lời đồn Lãnh Văn Hải độc tài, ông ta không thích Lãnh Thác, nhưng lại ngại tính cách quái gỡ của hắn, chịu để lại cho hắn ba khách sạn và bất động sản trong nước đã là làm hết trách nhiệm của người làm cha.

Tóm lại tin đồn kiểu nào cũng có, nhưng chân tướng rốt cuộc là gì thì chỉ có mỗi đương sự biết!

"Lãnh Thác có hút thuốc không?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan đến cuộc đối thoại trước đó.

Giám đốc sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chưa từng thấy Lãnh tổng hút thuốc."

"Vợ của Lãnh Văn Hải qua đời 20 năm trước đúng không?" Khúc Mịch hỏi.

Giám đốc gật đầu.

Khúc Mịch bảo ông ta miêu tả đặc điểm bề ngoài của Lãnh Thác.

"Lãnh tổng cao khoảng 1m80, hơi gầy, rất đẹp trai. Cậu ấy không thích cười, ánh mắt luôn mang đến cảm giác u buồn, có khi còn đẹp hơn minh tinh. Cậu ấy không đua đòi, xe đang chạy cũng là chiếc Morgan của chủ tịch, có điều giá cả thì ở trên trời."


"Morgan? Nghe nói ở thành phố Nam Giang không nhiều người lái Morgan."

"Đúng vậy, Morgan chỉ sản xuất ở nước ngoài, giá thì cao ngất ngưỡng, qua hải quan còn tốn rất nhiều phí. Người có tiền cũng chưa chắc mua loại xe này, giá cao nhưng lại ít người biết."

Trừ ngoại hình và xe Lãnh Thác lái, giám đốc khách sạn không còn biết gì về hắn ta.

Khúc Mịch chỉ đành để lại số điện thoại, nói nếu Lãnh Thác tới thì liên lạc với anh.

Rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, Khúc Mịch lại tới thư viện lớn nhất thành phố, mượn đọc báo của 20 năm trước, không ngờ nơi này vẫn còn lưu giữ.

"Cậu kiểm tra sáu tháng cuối năm, tôi kiểm tra sáu tháng đầu năm, xem có tin tức liên quan đến nhà họ Lãnh không." Khúc Mịch ra lệnh.

Lưu Tuấn lập tức bắt đầu bắt tay vào việc, chỉ cần tờ báo có nhắc tới nhà họ Lãnh thì đều được đặt sang một bên.

Hai người bận đến trời tối, mãi đến khi thư viện chuẩn bị đóng cửa mới xong. Lưu Tuấn dùng di động chụp hình lại, sau đó hai người mới ra về.