Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 67: C67: Hiểu lầm




Xong rồi, chắc chắn là đại sư huynh hiểu lầm rồi! Mấy lần liên tiếp xảy ra tình huống như vậy, ai mà cho rằng là trùng hợp chứ!

"Cô rất quan tâm cái nhìn của Dương Thâm kia?" Khúc Mịch hỏi.

"Anh ấy là đại sư huynh của tôi, còn rất quan tâm tôi nữa." Thương Dĩ Nhu lo nghĩ phải giải thích với Dương Thâm thế nào, "Tôi không có anh chị em, anh ấy như anh trai của tôi vậy."

"Chỉ là anh trai?"

"Đúng vậy. Sau khi tốt nghiệp mọi người đều có công việc riêng, ít liên lạc hơn trước. Chỉ vì một cú điện thoại của tôi, đại sư huynh liền bỏ công việc của mình tới đây hỗ trợ, tôi vô cùng cảm kích."

Khúc Mịch gật đầu: "Người làm em gái chưa cô quả thật chưa làm hết trách nhiệm. Hôm nào có thời gian cô mời anh ta đến nhà, mời anh ta bữa cơm đi."

"Ừ, chúng tôi còn chưa ôn chuyện đàng hoàng, đúng là phải hẹn riêng anh ấy một bữa."

Trong lúc nói chuyện truyền dịch đã xong, Thương Dĩ Nhu gọi y tá tới.

"Anh thấy sao rồi? Để tôi đưa anh về nhà."

"Dưới lầu có quán ăn, ăn cái gì đó là được. Tôi đưa cô về nhà trước, sau đó quay lại cục. Sáng nay có cuộc họp, tôi không thể không đi. Theo phân tích của tôi, đây là một vụ án giết người liên hoàn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được thi thể thứ hai, tìm ra manh mối bắt được hung thủ, nếu không hắn sẽ tiếp tục giết người!" Khúc Mịch nói, "Tôi giúp cô xin nghỉ phép với cục trưởng Hoàng."


"Không cần, tự tôi xin nghỉ là được." Thương Dĩ Nhu lắc đầu.

Hiện tại ánh mắt của đội hình sự nhìn họ đều có chút khác thường, nếu anh còn gọi điện cho cục trưởng Hoàng, Thương Dĩ Nhu thật sự có nói gì cũng không thể giải thích.

Hai người xuống lầu ăn bữa sáng, Khúc Mịch lái xe đưa Thương Dĩ Nhu về nhà, sau đó một mình tới cục cảnh sát.

Ở bãi đỗ xe, trùng hợp gặp Dương Thâm tới làm, Khúc Mịch chủ động chào hỏi.

"Giáo sư Dương chạy tới đây hỗ trợ chúng tôi còn không quan tâm thù lao, đúng là vất vả.

Sao lại đột nhiên đổi tính như vậy? Nghe anh nói chuyện "thân thiết", Dương Thâm không khỏi thấy mất tự nhiên. Sao lại có cảm giác chồn chúc tết gà vậy?

"Bác sĩ Thương mệt rồi, tôi đưa cô ấy về nhà, để cô ấy nghỉ ngơi một hôm."

Quả nhiên Khúc Mịch vẫn là Khúc Mịch, ăn nói thế này mới hợp với tính cách của anh!

Dương Thâm cười khổ: "Đội trưởng Khúc, anh đừng nhìn Thương Dĩ Nhu làm việc chuyên nghiệp, dũng cảm độc lập, thật ra trong cuộc sống cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần. Cô ấy rất dè dặt, muốn bước vào nội tâm của cô ấy không dễ đâu. Thế nên mong anh đừng tổn thương cô ấy, chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Nếu đây là ý giao bác sĩ Thương cho tôi, thế thì tôi nhận, hơn nữa hoan nghênh anh tới giám sát bất cứ lúc nào." Khúc Mịch cười đắc ý, "Dù sao anh cũng là anh vợ mà."


Anh vợ? Dương Thâm sững sờ.

"Bác sĩ Thương nói với tôi cô ấy luôn coi anh là anh trai, trong lòng lúc nào cũng cảm kích anh."

"Anh trai?" Dương Thâm lặp lại hai từ này, sau đó xoay người rời đi.

Cứ thế mà đã chịu thua rồi sao? Khúc Mịch bỗng dưng có cảm giác mình đúng là độc cô cầu bại.

Anh vui vẻ vào văn phòng, gặp đồng nghiệp nào cũng chủ động chào hỏi.

"Đội trưởng, anh không sao chứ?" Vương Nhân Phủ không nhịn được mà hỏi.

"Không sao, bị cảm nên sốt thôi." Anh nói, "Mở họp!"

Mọi người của đội hình sự nhanh chóng tập trung ở phòng họp, vị trí bên cạnh Khúc Mịch bỏ trống khiến ai nấy đều thắc mắc. Mỗi lần mở họp bác sĩ Thương đều trình diện, hôm nay sao lại vắng mặt chứ?

"Bác sĩ Thương không khỏe nên xin nghỉ hôm nay." Khúc Mịch chủ động giải thích.


"À." Mọi người nhìn nhau, nội dung trong ánh mắt của nhau tương tự.

Bọn họ phát hiện đội trưởng Khúc và bác sĩ Thương qua đêm mấy lần với nhau, tan làm còn cùng đi dạo phố, tăng ca thì đưa bác sĩ Thương về. Sáng nay đội trưởng Khúc tràn đầy tinh thần, còn biết rõ tình hình của bác sĩ Thương, chắc không phải lại mới tách nhau ra đấy chứ?

"Bây giờ chính thức mở họp." Khúc Mịch ho một tiếng, "Đưa một bản kết quả kiểm tra của khoa pháp chứng cho tôi."

Sáng nay khoa pháp chứng đã đưa kết quả tới. Trên mẫu thuốc lá và khăn tay bọn họ lấy được vân tay và DNA, còn trên túi du lịch chỉ tìm được vân tay của một mình Lý Cần.

Tiếc là nội tạng tỏng túi du lịch đã bị hun khói, hoàn toàn không xét nghiệm ra được gì, hơn nữa cũng không có dấu vân tay.

Bên xe phía đông và ngã tư đường Nam Yến đều là nơi đông đúc, hiện trường càng không có dấu chân hữu hiệu.

Đọc báo cáo xong, Khúc Mịch khép lại, nói: "Chúng ta phát hiện nội tạng người ở đường Nam Yến, nghĩa là lại có người bị hại, thi thể vẫn chưa được phát hiện. Căn cứ theo độ tương đồng của hai vụ án, tôi cảm thấy vụ án của Đường Ninh và vụ án lần này có cùng hung thủ, có thể coi đây là vụ án giết người liên hoàn!"

Tất cả đều tán đồng.

Lục Li phân tích: "Hung thủ giết người, sau đó lấy nội tạng ra đem đi hun khói, cuối cùng đựng trong túi du lịch rồi vứt bỏ. Lần đầu là ném lên xe chở hàng đến tiệm lẩu, lần thứ hai là ném trên bồn rửa tay trong WC ở bến xe, tại sao hung thủ lại chọn những nơi như vậy?"

Hách Minh trả lời: "Tôi cho rằng hung thủ vô cùng quen thuộc những đoạn đường đó, hắn biết rõ camera ở đường Trung Ương bị hỏng, còn bến xe thì sắp bị dỡ bỏ không trang bị camera, cho nên có thể suy đoán hung thủ nếu không phải người địa phương thì là người đã sống ở đây một thời gian."

"Đây không phải nguyên nhân chủ yếu hung thủ vứt nội tạng ở những nơi đó." Khúc Mịch nói, "Hung thủ không muốn bị camera quay lại là vì không muốn để chúng ta phát hiện hành tung của hắn. Vậy tại sao hắn không ném hoặc chôn nội tạng ở nơi hoang vu chứ? Làm thế tính nguy hiểm sẽ hạ xuống rất nhiều."


Đúng thế! Lời mọi người nói chìm trong biển im lặng.

Rất lâu sau, Vương Nhân Phủ đưa ra một giả thiết to gan: "Em không biết suy luận của mình đúng hay không, theo phân tích của đội trưởng thì hung thủ là tên bi3n thái, nếu đã là tên bi3n thái thì cách hành sự đương nhiên sẽ không hợp lẽ thường. Chúng ta không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán hướng đi của hắn, hắn làm vậy là muốn chúng ta chú ý. Còn việc hắn cố ý né tránh camera là vì muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta, có lẽ bây giờ hắn đang rất đắc ý, xem chúng ta có thể tìm thấy thi thể, tìm được hắn hay không!"

"Tốt lắm." Hiếm khi Khúc Mịch khen ai trước mặt mọi người, anh vỗ vai Vương Nhân Phủ, "Cậu phân tích vô cùng chuẩn xác, rất có tiềm năng làm kẻ bi3n thái!"

Vương Nhân Phủ vừa mới phấn chấn, nghe đến câu sau không khỏi dở khóc dở cười.

"Hắn biến thi thể Đường Ninh thành ma-nơ-canh, bày ở tủ kính cho mọi người tham quan chính là để thỏa mãn tâm lý bi3n thái của mình. Vậy lần này hắn sẽ xử lý thi thể thế nào, giấu ở đâu?"

Vấn đề này không ai dám trả lời, hiện giờ manh mối trong tay quá ít, ngay cả cọng lông của hung thủ thế nào bọn họ còn chưa biết.

Tuy vân tay và DNA lấy được ở WC bến xe rất có khả năng là của hung thủ, nhưng không có kẻ bị tình nghi đối chiếu, bây giờ chẳng khác nào vô dụng.

"Đội trưởng Khúc, đầu thuốc lá và khăn tay kia chắc chắn là của hung thủ để lại sao?" Lục Li thắc mắc.

"Khẳng định!" Khúc Mịch vô cùng tự tin, "Hung thủ để túi du lịch trên bồn rửa tay, sau đó tránh trong buồng vệ sinh chờ. Hắn muốn tận mắt thấy mọi người sợ hãi thế nào khi phát hiện nội tạng, điều này sẽ thỏa mãn tâm lý bi3n thái của hắn... Khoan đã... Tôi đã bỏ qua một chi tiết, nếu hung thủ là cùng một người, vậy vào buổi tối phát hiện nội tạng của Đường Ninh, hung thủ chắc chắn ở gần đó hoặc là ở ngay trong quán lẩu!"

Nói tới đây, Khúc Mịch đứng dậy: "Lục Li cùng tôi đi điều tra xung quanh quán lẩu, những người còn lại xem xét danh sách những người khách hôm đó, xem có ai đáng nghi không."

Mọi người lập tức phân công nhau đi làm, hy vọng có thể tra ra manh mối.