Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 493: Quán cà phê




Không ai biết Khúc Mịch đang nghĩ gì, điều tra một tên tội đồ đã chết từ lâu thì giúp gì cho vụ án chứ? Tên Saburo Yoshida này là kẻ từng cổ xúy chiến tranh sinh học, sau khi thua trận, ông ta chết ở Trung Quốc, không lẽ sau khi xem phim ông ta căm hận nên sống dậy giết người sao?

Giả thuyết này thật sự hơi quá rồi, chuyện đã qua hơn 60 năm, thi thể của Saburo Yoshida dù có được tìm thấy thì cũng chỉ còn là bộ xương trắng. Một người chết như ông ta thì có thể làm được gì? Không lẽ giống như lời đồn trên mạng, có hồn ma trong phim xuất hiện hại người sao?

Không nhiều người biết về virus mới, thế nên họ đương nhiên không biết Khúc Mịch nghĩ gì.

Một mặt Khúc Mịch bảo Cố Thành tìm kiếm thông tin của Saburo Yoshida trên mạng, một mặt báo cáo tình hình với bí thư Vương, hy vọng chính phủ có thể nói chuyện với nước bạn, hỗ trợ điều tra tình hình cụ thể của Saburo Yoshida.

Bí thư Vương lập tức làm ngày, đồng thời bảo Khúc Mịch chờ tin. Cùng lúc đó, đội hình sự cũng đang tập trung điều tra mười bảy người trong diện khả nghi.

Rất nhanh, Cố Thành đã có được thông tin. Cậu đột nhập vào hệ thống kho lưu trữ của nước bạn, nơi lưu trữ danh sách tất cả nhân sự được gửi đến Trung Quốc trong Thế chiến thứ hai và đã tìm thấy thông tin của Saburo Yoshida. Theo hồ sơ, Saburo Yoshida tốt nghiệp khoa sinh học của trường đại học danh giá nhất Nhật Bản. Sau khi tốt nghiệp, ông ta gia nhập quân đội, không ngừng thăng tiến. Saburo Yoshida qua đời ở Trung Quốc và từng được tôn vinh là anh hùng, bài vị được thờ trong miếu. Nhưng trong mắt những người nhân đạo trên thế giới, ông ta là tội đồ khét tiếng với vô số tội ác.

Bố mẹ của Saburo Yoshida đều đã mất, vợ tên Hương Tử và ông ta có một đứa con trai tên Momotaro Yoshida.

"Cục trưởng Khúc, này là cái gì đây?" Sau tên của Hương Tử và Momotarou có một ký hiệu lạ, Cố Thành thấy không giống như tên Nhật.

"Đây là ký hiệu cho thấy chưa rõ sống chết."

Chưa rõ sống chết?

Nghe Khúc Mịch giải thích, mọi người nhíu mày.

"Momotarou này nếu còn sống thì cũng gần 80 tuổi rồi."

Momotarou chắc sẽ không đến Trung Quốc chỉ để giết vài diễn viên ở độ tuổi xế chiều này đâu. Cho dù hắn thật sự biến thái thì cũng không còn thể lực. Nếu không thì là con của Momotarou, chẳng lẽ cháu của Saburo Yoshida muốn báo thù cho ông nội sao? Mọi người đều cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này là bằng không.

Nhưng thông tin do bí thư Vương gửi lại khiến mọi người chấn động.

Ngày xưa Saburo Yoshida chủ động nộp đơn xin đến chiến trường Trung Quốc. Năm 1943, ông ta còn nộp đơn xin cho vợ con mình sang đây. Ông ta từng thề nếu thất bại, cả gia đình sẽ thực hiện nghi thức seppuku, để lại xương cốt ở nơi đất khách quê người, chỉ khi thành công mới đưa vợ con về nước.

"Vợ con Saburo Yoshida chưa chết?" Mạnh Triết thắc mắc.

"Năm xưa thi thể của Saburo Yoshida đã được phát hiện, nhưng của Hương Tử và Momotarou thì không. Phía Nhật Bản ghi trong hồ sơ là chưa rõ sống chết, mẹ con họ cũng không nằm trong danh sách trở về Nhật Bản. Bây giờ chỉ còn một khả năng, đó là họ lưu vong ở Trung Quốc, sống chết vẫn chưa rõ." Khúc Mịch tìm được vài tài liệu lịch sử, "Chiến trường sinh học năm đó chủ yếu ở Đông Bắc, Kim Hoa và Hàng Châu. Thi thể của Saburo Yoshida cũng được phát hiện ở Đông Bắc. Trong số mười bảy người mà mọi người điều tra có ai đến từ Đông Bắc, Kim Hoa hay Hàng Châu không?"

"Ông Lục đưa cơm quê ở Đông Bắc, còn trợ lý của chuyên viên trang điểm Tiểu Ân nhà ở Hàng Châu. Ông Lục 42 tuổi, còn Tiểu Ân 23 tuổi. Xét về tuổi tác thì ông Lục phù hợp hơn. Có điều bố mẹ ông ta vẫn khỏe mạnh, ông ta là con cả trong nhà, vì bẩm sinh có bàn tay sáu ngón nên được đặt biệt danh là Lục. Mà bàn tay sáu ngón của ông ta là di truyền từ bố, chi tiết này không phù hợp với đặc điểm của Momotarou." Lục Li không biết vụ virus, nhưng với kinh nghiệm trinh sát bao năm, anh cảm thấy vụ án lần này không bình thường.

"Thế có ai quê gần ba nơi đó không?" Khúc Mịch cũng cảm thấy khả năng là ông Lục và Tiểu Ân không cao.


"Không có."

Câu trả lời khiến Khúc Mịch như đi vào ngõ cụt, không lẽ hướng điều tra của anh có vấn đề?

"Cục trưởng Khúc, chẳng lẽ Trần Quả, Nguyễn Chỉ và Trì Vu cùng trúng độc? Loại độc này kỳ lạ quá, có phải công việc của hung thủ liên quan đến phòng thí nghiệm không?" Vương Thành cứ suy nghĩ mãi về vụ án này. Cả ba người trước khi tử vong đều có hiện tượng ăn uống quá độ, liệu có phải trong lúc đó họ vô tình ăn phải thứ gì có độc không?

"Lập tức điều tra xem mười bảy người này có ai làm việc tương tự!"

Bọn họ chỉ chú ý tới việc xác định kẻ bị tình nghi, phân tích động cơ của hung thủ mà quên mất chi tiết này.

Câu nói vô tình của Vương Thành đã nhắc Khúc Mịch, một người không có nền tảng chắc chắn sẽ không dám sử dụng virus. Hơn nữa có vẻ hắn đã nghiên cứu rất rõ về virus này, nắm được cách khống chế chúng, đây là việc người bình thường không thể nào làm được. Thế thì trình độ văn hóa của hung thủ chắc chắn không thấp, hơn nữa từng nghiên cứu về vi sinh.

Lục Li vội đọc lại tài liệu.

"Trình độ học vấn của ông Lục và Tiểu Lưu không cao, Tiểu Ân tốt nghiệp trung cấp dạy nghề, theo ngành thẩm mỹ. Biên kịch thì đến từ khoa tiếng Trung của trường đại học có tiếng, hai nhân viên bộ phận sáng tạo đều từng là người viết tiểu thuyết trên mạng. Stylist và trợ lý du học mới về, những diễn viên quần chúng thì chỉ là công nhân viên bình thường. Còn về Hoàng Đạt Thành, hắn tốt nghiệp ngành quản lý khách sạn. Trong mười bảy người này không có ai từng làm hoặc liên quan đến lĩnh vật sinh học cả."

Bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng.

Ba người trước khi chết đều có phản ứng bất thường giống nhau, tính theo thời gian thì virus này được cấy vào lúc ngay họ vào đoàn làm phim hoặc trước đó. Nhưng cả ba hình như không có tiếp xúc với cùng một ai đáng nghi. Rốt cuộc bọn họ đã để sót điều gì?

Khúc Mịch bảo mọi người tiếp tục đi điều tra rồi một mình ngồi lại tự suy nghĩ.

Sự việc bắt đầu từ Trần Quả thế nên chi tiết đáng nghi liên quan đến Trần Quả sẽ nhiều hơn. Là nạn nhân của virus mới, người bị hại đầu tiên chắc chắn khác với hai người sau, đó là điểm nào chứ? Anh đọc lại toàn bộ tài liệu về Trần Quả, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Đúng vậy! Trần Quả diễn Đại quyết chiến phần 1, lúc ông ta tử vong bộ phim đang được phát sóng trên các đài truyền hình. Mà Nguyễn Chỉ và Trì Vu thì chết khi đang quay phim, điều này có ý nghĩa gì?

Hung thủ nhờ TV biết đến Đại quyết chiến, biết đến Trần Quả. Thế nên hung thủ không nằm trong đoàn làm phim của phần 1. Đối chiếu danh sách, nhân viên phần 2 tăng thêm ba người gồm đạo diễn Thiệu Hồng và hai phó đạo diễn. Nhưng họ đều là người trong nghề, không thể không biết đến phần 1, điều này mâu thuẫn với suy đoán trước đó.

Đúng lúc này, di động của Khúc Mịch đổ chuông, là giáo sư Nghiêm gọi.

"Cục trưởng Khúc, theo thí nghiệm mới nhất cho thấy, thời gian ủ bệnh của virus này trong cơ thể người là từ bảy đến mười ngày, hơn nữa là do con người tạo ra."

Thông tin này cung cấp hướng đi cho công việc phá án, đồng thời giúp Khúc Mịch có suy nghĩ mới. Anh sắp xếp lại công việc, nhấn mạnh điều tra tình hình của ba người chết trong vòng bảy đến mười ngày trước khi tử vong, bao gồm việc đi đâu, gặp ai.

Trần Quả không thường xuyên cập nhật Weibo, nhưng trong bốn ngày phù hợp với khoảng thời gian Khúc Mịch nói, ngày nào ông ta cũng cập nhật trạng thái.

Ngày đầu tiên, sáng sớm tìm một ly cà phê, thói quen bao nhiêu năm rồi.

Ngày thứ hai, tối qua ngủ muộn quá, nhưng đồng hồ báo thức sinh lý vẫn gọi tôi dạy đúng giờ, không có ngày nào rảnh rỗi cả.

Ngày thứ ba, bên ngoài mưa rồi, nằm trong phòng nhìn nóc nhà cũng thật thoải mái.

Ngày thứ tư, đói quá!

Đọc đến đây, Cố Thành kêu lên: "Cục trưởng Khúc, đây có phải dấu hiệu phát bệnh không?"

Nhưng Khúc Mịch chỉ nhìn chằm chằm dòng trạng thái đầu tiên, bên dưới có kèm một tấm ảnh. Trên bàn gỗ có ba tách cà phê đang bốc khói, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ kính khiến mọi thứ trở nên ấm áp.

"Phóng to!" Khúc Mịch chỉ vào tấm ảnh.

Ảnh lập tức được phóng đại, tấm biển nhỏ ngoài cửa sổ trở nên rõ ràng nhưng dòng chữ vẫn mơ hồ.

Vừa hay Mạnh Triết đến, vừa nhìn liền nói: "Đây không phải Bỉ Ngạn sao?"

Bỉ Ngạn là cái gì? Khúc Mịch và Cố Thành đều sững sờ.

"Là quán cà phê đậm chất văn học. Những người trong giới nhà văn hay đến đó, tiền nước rất đắt. Bọn họ còn thành lập nhóm hội viên, không phải có tiền là đến được đâu." Mạnh Triết từng hâm mộ một nghệ sĩ nên biết nơi này. Khi đó cậu không thể vào trong nên đã đi loanh quanh quán cà phê, hy vọng gặp được người nổi tiếng.