Lần này Khúc Mịch đột nhiên nhận chức, phía đồn công an tạm thời không tìm được đồn trưởng phù hợp nên vẫn sẽ do anh kiêm nhiệm.
Có Khúc Mịch làm dê đầu đàn, Lục Li tự tin hơn rất nhiều. Anh lập tức triệu tập mọi người trong đội hình sự mở cuộc họp, đương nhiên do Khúc Mịch chủ trì.
Trên bàn đặt tài liệu chi tiết về Trần Quả, Nguyễn Chỉ và Trì Vu từ lúc họ sống đến tử vong. Mọi người chưa biết chuyện của virus nên sau khi xem tài liệu, ai nấy đều lấy làm lạ.
"Cục trưởng Khúc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Lục Li hiện đang mất phương hướng. Tuy gia đình Trì Vu khăng khăng đây là vụ án giết người, nhưng không có chứng cứ, đội hình sự không thể lập án. Trước mắt tổng hợp tài liệu của ba người họ làm gì?
"Tôi nghi ngờ cả ba bị giết hại." Vì lý do bảo mật, Khúc Mịch không thể nói nhiều, nhưng không nói cũng không được, bởi lẽ còn phải triển khai công việc, "Vụ án lần này có khá phức tạp, không thể tự ý hành động, một khi phát hiện chi tiết khả nghi phải lập tức báo cáo lại với tôi."
Đây là lần đầu tiên Khúc Mịch nói chuyện như vậy, điều này khiến mọi người nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, thắc mắc trong lòng cũng càng nhiều hơn.
"Nhiệm vụ bây giờ của mọi người là tìm ra điểm chung của ba người chết, càng nhanh càng tốt."
Mọi người lập tức đọc tài liệu trên bàn.
Một tiếng sau, cuộc họp tiếp tục.
"Ba người chết đều là diễn viên, cùng ký hợp đồng với một công ty, hơn nữa còn tham gia bộ phim Đại quyết chiến. Cả ba đều chết do lên cơn đau tim, trước đó chưa ghi nhận tiền sử bệnh tim mạch. Bọn họ đều không có sở thích hại đến sức khỏe, đều cố gắng làm việc, danh tiếng trong giới khá tốt. Quan hệ tình cảm của họ cũng không có vấn đề gì, Trần Quả đã kết hôn không có lịch sử ngoại tình, Nguyễn Chỉ và Trì Vu đều có bạn gái, nhưng vì là diễn viên nên hiện chưa công khai. Ngoài ra bọn họ đều có thói quen tập thể dục buổi sáng, nếu không phải do công việc hoặc thời tiết không cho phép, mỗi sáng họ đều ra công viên chạy bộ."
Nghe họ báo cáo, Khúc Mịch phân công công việc: "Mọi người chia làm ba đội điều tra đoàn phim, công viên và công ty, Cố Thành điều tra thêm xem họ có chung nhóm sở thích nào không. Một người không thể không có bất kỳ sở thích nào được."
Lục Li cùng Vương Nhân Phủ đến đoàn phim, dù đạo diễn Hàn Lãnh đã chết nhưng phần 2 của Đại quyết chiến vẫn tiếp tục, người nhận vai trò đạo diễn mới tên Thiệu Hồng. Bản thân ông ta là một nhân tài đang lên, vừa to gan sử dụng người mới như Trì Vu thì không ngờ mới bắt đầu quay nam chính đã chết.
Lục Li tới tìm Thiệu Hồng: "Đạo diễn Thiệu, tôi muốn tìm hiểu về Trì Vu và biểu hiện của anh ta khi ở đoàn làm phim."
Thiệu Hồng đang bực bội, không dễ gì ông ta mới nhận được bộ phim này, không ngờ vì có người chết mà phải ngừng quay. Thật ra đoàn phim có người chết không tính là chuyện lớn, có điều Trì Vu là diễn viên chính, hơn nữa trước đó có cái chết của Trần Quả và Nguyễn Chỉ, trên mạng đang đầy tin đồn. Có người chĩa mũi giáo về phía đoàn làm phim và kịch bản, nói rằng ai quay bộ Đại quyết chiến người đó sẽ chết, bởi vì bộ phim này đã bị nguyền rủa.
Ông ta vốn định mượn truyền thông để tiếp tục quay, nhưng xui xẻo là không tìm được diễn viên thích hợp. Những diễn viên mà ông ta tiếp xúc bọn họ đều nghi ngờ và sợ chết.
Nghe Lục Li nói, Thiệu Hồng than: "Nhân sự trong đoàn làm phim không đổi, ngay cả nhân viên đưa cơm hộp cũng giữ nguyên. Tôi chỉ muốn khởi quay sớm đã quay xong cho nhanh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Trì Vu là chàng thanh niên vô cùng chăm chỉ, cậu ta có vóc dáng cường tráng, hàng lông mày rậm, rất hợp với hình tượng của vai diễn, đây cũng là nguyên nhân tôi chọn cậu ta. Ở phim trường cậu ta làm việc hết sức nghiêm túc, về đến khách sạn thì đọc kịch bản, thậm chí còn liên lạc với biên kịch để thảo luận vai diễn. Mới quay hai cảnh, tôi đang cảm thấy khá ổn, không ngờ đến cảnh quay thứ ba lại xảy ra chuyện."
"Ở đoàn làm phim anh ta thường xuyên tiếp xúc với ai nhất?" Vương Nhân Phủ phụ trách ghi chép lại.
Thiệu Hồng lắc đầu: "Sau khi về khách sạn các diễn viên có thể sinh hoạt tự do, thế nên tôi không để ý lắm, cậu ta có dẫn theo trợ lý, nếu không có vấn đề gì thì họ thường ở với nhau."
"Trong những ngày Trì Vu ở đoàn làm phim có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Ăn nhiều? Không phải diễn viên thường chỉ ăn rau xanh, thậm chí có vài nữ diễn viên chỉ uống sữa không ăn cơm sao? Trì Vu có thể ăn nhiều đến mức nào?"
"Lúc đầu có lẽ cậu ta ngại, nhưng đến ngày thứ ba, cậu ta ăn một lần hết ba hộp cơm. Thật ra lượng cơm này với người lao động tay chân thì không đáng là gì, nhưng diễn viên ai nấy đều kiểm soát việc ăn uống để duy trì dáng vóc. Người trong giới giải trí ăn nhiều như cậu ta tôi không thấy nhiều. Trừ việc ngày ăn ba bữa cơm, lúc đóng phim thỉnh thoảng cậu ta còn ăn vặt. Có hôm nửa đêm, tôi thấy trợ lý của cậu ta ra ngoài mua mì ăn liền. Tôi đã từng nhắc nhở trợ lý bộ phim này yêu cầu nghiêm khắc với dáng người nam chính, cần phải tập luyện thường xuyên. Nhưng mới nhắc đó thôi, cậu ta đã lên cơn đau tim mà chết."
"Ông có nhớ trước khi chết Trì Vu thế nào không?" Lục Li ghi chép lại chi tiết ăn nhiều.
"Hôm đó chúng tôi quay một cảnh trong nhà, là cảnh cậu ta nghe cấp dưới báo cáo tình hình tiền tuyến rồi lên kế hoạch bước tác chiến tiếp theo. Ban đầu cậu ta ngồi trước bàn cát, sau đó kịch bản yêu cầu đứng lên, lúc đứng dậy cậu ta bất ngờ ngã xuống. Camera đối diện quay cận cảnh mặt cậu ta nên tôi nhớ rất rõ. Mặt cậu ta trắng bệch, tôi có cảm giác mình đang quay người chết vậy. Trợ lý là người đầu tiên chạy lên sờ mạch đập rồi vội nhờ người gọi cấp cứu. Nhưng tôi cảm thấy Trì Vu đã chết rồi, cậu ta không giống như còn sống. Quả nhiên khi xe cấp cứu tới, bác sĩ nói cậu ta đã chết không cứu được nữa. Trợ lý lại quỳ xuống năn nỉ, có lẽ do thấy trợ lý đáng thương, các nhân viên y tế mới đưa Trì Vu lên xe cấp cứu tới bệnh viện, vào phòng cấp cứu rồi đưa đến nhà xác."
Lục Li xin thông tin liên lạc với trợ lý, sau đó bảo đạo diễn cung cấp danh sách nhân viên của đoàn làm phim. Bọn họ liên lạc với từng người, hỏi thăm về Trì Vu.
Trước đó Trì Vu có ký hợp đồng với công ty Hoa Tường, sau này vì tranh chấp hợp đồng mà hợp đồng bị chấm dứt. Lúc vào đoàn làm phim cậu ta là diễn viên tự do, trợ lý kia là người hâm mộ của cậu ta.
Lúc Lục Li tìm gặp trợ lý, cô ta trông hốc hác bơ phờ giống như chưa thoát khỏi nỗi đau Trì Vu đã ra đi.
"Cô Úy Lam?" Lục Li đưa thẻ cảnh sát ra, "Chúng tôi là cảnh sát hình sự, lần này chúng tôi tới là để tìm hiểu về Trì Vu."
Nghe Lục Li giới thiệu, Úy Lam có hơi nghi ngờ, mời hai người vào nhà.
"Cảnh Sát, Trì Vu chết rồi, còn có chuyện gì sao?"
Úy Lam biết Trì Vu trước khi anh ta bước vào giới giải trí, khi đó cô ta đi học lớp thể hình do Trì Vu phụ trách. Sau này, khi Trì Vu vào giới giải trí, cô ta liền trở thành người hâm mộ trung thành. Đến lúc Trì Vu hủy hợp đồng với công ty Hoa Tường, cô ta chủ động xin làm trợ lý cho Trì Vu mà không cần lương.
Hai người khá thân, Úy Lam không chỉ làm trợ lý cho Trì Vu mà còn giúp Trì Vu quản lý phòng tập. Trì Vu từng nói nếu không có Úy Lam, anh ta chắc chắn sẽ không sống nổi. Không ngờ đó như một câu tiên tri, bây giờ nhớ lại Úy Lam càng đau buồn.
"Chúng tôi nghi ngờ Trì Vu bị giết!"
Nghe Lục Li nói, Úy Lam trở nên mất bình tĩnh: "Đồng chí cảnh sát, anh ấy đúng là bị người ta giết! Anh ấy khỏe mạnh như vậy sao có thể chết do bệnh tim? Kết luận kia không ai có thể chấp nhận được."
"Thế nên chúng tôi cần cô phối hợp. Cô là người tiếp xúc gần gũi với Trì Vu nhất, hy vọng cô có thể cung cấp manh mối có giá trị."
"Nhưng tôi phải phối hợp sao đây?" Úy Lam hỏi ngay.
"Cô đừng sốt ruột, từ từ nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, chúng tôi sẽ ghi chép lại."
Nghe vậy, Úy Lam bắt đầu kể về Trì Vu từ lúc hai người biết nhau cho đến khi Trì Vu bất ngờ qua đồi.
"Theo tôi được biết, lúc ở đoàn làm phim Trì Vu ăn rất nhiều. Trước đây anh ta cũng thế à?"
Úy Lam vội lắc đầu: "Trì Vu là huấn luyện viên thể hình, anh ấy ăn gì cũng phải tính calories. Tôi quen anh ấy đã lâu nên cũng dần có thói quen tốt đó. Nhưng từ khi vào đoàn làm phim, anh ấy ăn rất nhiều, trông cứ như ăn bao nhiêu cũng không đủ. Tôi từng nhắc anh ấy, nhưng anh ấy bảo đói, cứ đòi ăn. Tôi nghĩ có lẽ là do căng thẳng, hơn nữa lượng công việc ở đoàn làm phim cũng rất nhiều."
"Trừ việc ăn nhiều ra còn có gì khác thường không?" Lục Li hỏi tiếp.
"Đi tiêu bất thường có tính không? Khi đó tôi đã thấy lạ rồi, cả một ngày chẳng thấy anh ấy đi đại tiện lần nào. Anh ấy sống có quy tắc lắm nên chưa từng bị táo bón. Bây giờ đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy khiến tôi không quen. Tôi còn định chờ khi nào có thời gian sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Không ngờ chưa kịp đến bệnh viện anh ấy đã... Đều tại tôi sơ ý, nếu tôi sớm đưa anh ấy đi bệnh viện thì có lẽ đã không xảy ra thảm kịch của ngày hôm nay."
"Được rồi, cảm ơn sự phối hợp của cô, nếu còn vấn đề gì khác tôi sẽ liên lạc với cô sau."
Lục Li và Vương Nhân Phủ đứng dậy ra về.
Úy Lam tiễn họ đến cửa: "Hy vọng các anh sớm tìm ra hung thủ hại Trì Vu, như vậy anh ấy ở dưới cửu tuyền mới có thể nhắm mắt."
"Xin lỗi, tôi lại hỏi thêm một câu. Cô đau buồn trước cái chết của Trì Vu như vậy hình như vượt quá quan hệ trợ lý hoặc bạn bè bình thường." Lục Li tới trước cửa đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt Úy Lam, hỏi.
Úy Lam cười khổ: "Ai cũng có thể nhìn ra, chỉ có mỗi anh ấy coi tôi là anh em. Vì Bạch Tuyết việc gì anh ấy cũng làm, nhưng người ta rõ ràng chẳng thèm nhìn anh ấy. Thôi, người đã không còn nữa, nói mấy việc này để làm gì?"
Bạch Tuyết là bạn gái tin đồn của Trì Vu, cũng là đối tượng tiếp theo Lục Li định tìm gặp.