Vụ án của Hàn Lãnh cuối cùng cũng kết thúc, chỉ vì một sự kết hợp không đúng của nhiều năm trước mà gây ra bi kịch của hôm nay khiến hai gia đình tan nát, hai đứa bé gặp bất hạnh.
Không ai rõ tòa án sẽ phán quyết Lưu Mục Sâm thế nào, nhưng cậu ta chắc chắn sẽ không bị phạt nặng. Có điều bóng ma trong tâm lý của cậu ta sẽ theo cậu ta cả đời. Còn cả đứa con thứ hai của Lưu Hà đang ở độ tuổi dậy thì cần bố mẹ dẫn dắt lại gặp chuyện như vậy, e rằng hướng đi trong tương lai sẽ gặp ảnh hưởng rất lớn.
Thấy kết cục này, chẳng có bậc phụ huynh nào vui vẻ, nhất là Thương Dĩ Nhu.
"Khúc Mịch, nếu như... Em chỉ nói là nếu như..." Cô nhìn Chỉ Chỉ liên tục lật người và Đại Đại nhìn chằm chằm nóc nhà, lo lắng, "Nếu chúng đều có xu hướng đồng tính thì phải làm sao?"
"Sao có thể? Nhà chúng ta không có gen di truyền như vậy?" Khúc Mịch vui đùa với Chỉ Chỉ, anh đã quen thờ ơ với Đại Đại. Đàn ông mà, phải học được cách đứng một mình, chịu được cô độc. Nhưng hình như anh đã quên rằng người đàn ông này vẫn còn quá nhỏ.
"Lỡ như thì sao? Hai đứa bé này..."
Tuy là một người mẹ, cô chắc chắn yêu thương con mình vô điều kiện, nhưng chưa chắc cô đã chấp nhận việc chúng không giống người bình thường.
"Con gái làm công chúa, con trai làm kỵ sĩ." Khúc Mịch trả lời.
Thương Dĩ Nhu giật mình. Kỵ sĩ? Cô nhìn hai đứa bé, không biết phải nói gì, có ông bố quái dị như vậy, thảo nào chúng cũng kỳ lạ.
Bảo mẫu gõ cửa, nói chú ba đến. Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đều kinh ngạc, trong ấn tượng của Thương Dĩ Nhu, đây là lần đầu tiên chú ba đến nhà họ. Cả hai giao hai đứa nhỏ cho bảo mẫu rồi xuống nhà.
Khúc Hòa Bình vào phòng làm việc, biểu cảm của mẹ Khúc có vẻ nặng nề. Từ sau buổi liên hoan đó, thỉnh thoảng Thương Dĩ Nhu lại nghĩ đến chú ba, không biết ông ấy bây giờ sao rồi.
Cô đi pha trà, Khúc Mịch bưng vào trong rồi trở ra.
"Hai đứa lên lầu đi, cứ coi như không biết chuyện của người lớn."
Nhưng cả hai còn chưa kịp lên lầu thì thím ba, không, phải nói là Đổng Thiên Huệ hùng hổ xông đến. Bà ấy vừa vào nhà đã la lối bắt Khúc Hòa Bình cho mình một lời giải thích. Không phải bà ấy theo Khúc Tuyên đi du học ở Mỹ sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
"Thiên Huệ, em về lúc nào vậy?" Mẹ Khúc thắc mắc.
"Chị dâu, bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này. Em thấy xe của Hòa Bình ở bên ngoài, anh ta ở đây đúng không, chị bảo anh ta ra đây!" Đổng Thiên Huệ có vẻ kích động, "Anh ta muốn ở bên hồ ly tinh kia, coi em chết rồi hả?"
Mẹ Khúc nhíu mày, gia đình của họ chưa từng có ai ngoại tình, Đổng Thiên Huệ nói thế là sao? Chẳng lẽ nhân lúc Đổng Thiên Huệ không ở đây, Khúc Hòa Bình đã học thói bao nuôi tình nhân của những kẻ trong quan trường sao?
"Thiên Huệ, em nghe ai nói bậy đấy?" Mẹ Khúc bảo Đổng Thiên Huệ ngồi xuống, nhưng bà ấy lại xông thẳng vào phòng làm việc, còn kêu gào bảo Khúc Hòa Bình ra đây.
Khúc Hòa Bình trở ra, nhìn Đổng Thiên Huệ bằng ánh mắt khinh thường.
"Khúc Hòa Bình, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy hả?" Đổng Thiên Huệ bật khóc.
Khúc Hòa Bình thấy vậy càng chán ghét: "Đổng Thiên Huệ, từ lúc quen cô, cô lúc nào cũng như vậy. Để có được thứ mình muốn, lúc nào cô cũng làm nũng tức giận, không được thì tỏ ra đáng thương để đạt được mục đích. Đến giờ còn có cái gì cô muốn có mà không có được không? Chẳng qua cô có được mà không biết giữ thôi."
"Anh có ý gì? Lén nuôi phụ nữ ở bên ngoài còn nói đạo lý với tôi hả? Tôi mới ra nước ngoài có mấy tháng anh đã làm ra chuyện có lỗi với tôi, giữa vợ chồng điều cơ bản nhẫn là chung thủy đấy!"
"Xin lỗi cô Đổng, tôi xin phép sửa lại hai việc cô nói. Thứ nhất, tôi là người sống lỗi lạc, chưa từng lén lút bao giờ. Thứ hai, giữa vợ chồng đúng là phải chung thủy, nhưng... Hình như chúng ta đã không còn là vợ chồng."
Đổng Thiên Huệ ngơ ngác: "Anh nói cái gì? Không phải chúng ta nói rõ rồi sao? Ly hôn là để Tuyên Tuyên du học, chờ nó về chúng ta sẽ tái hôn."
"Lúc nào cô cũng chỉ nhớ lời cô nói mà thôi, khi đó tôi đã nói rất rõ ràng, cô đừng hối hận. Nếu đã đi đến bước này thì không còn đường lùi nữa. Hôn nhân không thể dùng để thỏa hiệp."
"Hòa Bình, anh đang giận em tự ý quyết định đúng không? Em biết anh không đồng ý để em ra nước ngoài với Tuyên Tuyên, em biết anh đồng ý là vì tôn trọng em, nhưng em không hề muốn thật sự ly hôn với anh..."
"Cô không cần phải nói nữa, tôi định tái hôn rồi!"
Câu này của Khúc Hòa Bình chẳng khác nào một trái bom, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch nhìn nhau, cả hai đều khá bất ngờ. Bố Khúc chắc là đã biết, mẹ Khúc có lẽ cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biểu cảm chỉ có sự bất lực.
"Tái hôn?Anh nói tái hôn?" Mặt Đổng Thiên Huệ tái nhợt, nước mắt trào ra như mưa.
Thương Dĩ Nhu vội đưa khăn giấy, định tìm cơ hội trốn lên lầu nhưng không được.
Đổng Thiên Huệ nhận lấy khăn giấy nhưng không lau nước mắt, cứ nức nở: "Khúc Hòa Bình, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh quên rằng chúng ta có tình cảm thanh mai trúc mã, quên rằng tôi chăm sóc Khê Khê cho anh, sinh Tuyên Tuyên cho anh sao?"
Màn chất vấn này có vẻ hơi kỳ lạ? Gì mà sinh con vì anh, con không phải là của hai người sao? Nhưng trừ Thương Dĩ Nhu, hình như không ai thấy lạ.
"Đừng ở đây tự làm xấu mặt mình nữa, mau về Mỹ làm chuyện cô muốn làm đi. Tôi sẽ không bỏ mặc Tuyên Tuyên, chỉ cần đừng quấy rầy cuộc sống của tôi." Khúc Hòa Bình cảnh cáo.
"Khúc Hòa Bình, anh thật sự tuyệt tình đến vậy à? Được, thế thì đừng trách tôi, anh cả chị dâu không nói được anh, để tôi xem bố mẹ lên tiếng anh có nghe hay không!"
"Cô đang uy hiếp tôi?" Khúc Hòa Bình trừng mắt.
Đổng Thiên Huệ theo phản xạ lùi lại.
Khúc Hòa Bình tức giận bỏ đi.
Thấy ông ta ra ngoài, Đổng Thiên Huệ vừa khóc vừa mắng: "Đều tại hồ ly tinh ở bên ngoài nhân lúc em không ở đây quyến rũ Hòa Bình. Bọn trẻ đều lớn rồi, em cũng thành gái già, thế nên Hòa Bình mới không cần em nữa! Em ly hôn cũng vì để Tuyên Tuyên được đi du học, em chỉ muốn tốt cho cái nhà này thôi. Nhìn Khúc Mịch đi, tương lai rộng mở thế nào. Nếu Tuyên Tuyên ở lại trong nước thi đại học thì nó chắc chắn không đậu được trường tốt, sau này thế nào cũng có chênh lệch với anh chị em. Em còn sống thì không sao, nếu ngày nào đó em không còn nữa, bị anh chị em xa cách, Tuyên Tuyên phải làm sao đây? Sao Hòa Bình không hiểu ý tốt của em chứ? Thảo nào anh ta một hai đòi đổi nghề, thật ra ly hôn không ảnh hưởng mấy đến việc anh ta thăng tiến, cùng lắm thì chờ cơ hội lần sau. Nhưng ở trong quân đội, anh ta dám ly hôn, ngoại tình, anh ta chắc chắn sẽ bị phạt nặng đến mức không ngóc đầu lên được! Bây giờ nhìn anh ta đi, chỉ cần bên trên có ô dù, chuyện gì anh ta cũng dám làm được!"
"Thiên Huệ à." Mẹ Khúc cắt ngang, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải hiểu lầm không?"
"Hòa Bình đã nói muốn tái hôn rồi, trong đây còn hiểu lầm gì nữa? Bọn em tuy ở Mỹ nhưng vẫn biết bên này xảy ra chuyện gì. Em nghe nói Hòa Bình thường xuyên qua lại với một người phụ nữ, rất hay gặp nhau, còn cùng nhau đi ăn, dạo phố. Bao nhiêu năm qua, trừ em ra Hòa Bình chưa từng thân thiết với người phụ nữ nào. Em thấy lạ nên đặt vé máy bay về ngay, không ngờ anh ta lại khẳng định việc này là thật." Đổng Thiên Tuệ khóc lóc nắm tay mẹ Khúc, "Chị dâu,có phải Hòa Bình đang giận không? Có phải anh ta muốn dùng cách này để thể hiện sự phẫn nộ của mình hay không? Nếu là thế, anh ta có thể nói chuyện đàng hoàng với em, em sẽ sắp xếp cho Tuyên Tuyên xong rồi về nước. Hòa Bình lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng."
"Thiên Huệ, lúc vào nhà họ Khúc em chỉ mới mười mấy tuổi. Tuy khi đó chị không thường xuyên ở nhà, nhưng mỗi lần về chị đều thấy em chạy theo sau cậu ba. Trong mắt mọi người, cả hai là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp. Ai mà ngờ... Tuy có chút vấn đề nhưng cả hai cuối cùng cũng đến với nhau. Nhưng chị hỏi thật, bao nhiêu năm qua em có biết rốt cuộc cậu ba suy nghĩ thế nào không?"
Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không có quyền phán xét. Có điều là người đứng ngoài cuộc, mẹ Khúc cứ cảm thấy bầu không khí giữa họ rất kỳ lạ.
Người yêu nhau khi ở bên nhau, dù chỉ là một ánh mắt đều sẽ truyền đạt nội tâm. Nhưng khi hai người họ đứng chung thì lại như hai cá thể độc lập, linh hồn không hề có sự giao thoa.