Nghe Khúc Mịch phân tích, Lục Li vừa tán thành vừa bội phục. Cùng vào phòng của Lưu Mục Sâm, anh chẳng có phát hiện gì, nhưng người ta lại phân tích được nhiều như thế, đúng là chuyên gia có khác.
"Có điều sao anh nói tính cách cậu ta vặn vẹo?" Lục Li hỏi.
Khúc Mịch liếc xéo: "Tự suy nghĩ đi."
Lục Li không khỏi chột dạ. Từ các dấu hiệu, tính cách của Lưu Mục Sâm đúng là không bình thường. Cậu ta nói mình từ lâu đã biết bố ruột là ai, nhưng trước nay cậu ta chưa từng hỏi đến, điều này với một thiếu niên mới mười mấy tuổi mà nói rất không bình thường.
Lúc biết tin bố mình mất, cậu ta không hề thấy mất mát, thậm chí còn bắt đầu tiêu tiền của bố mình. Hành động này cho thấy không phải cậu ta không quan tâm đến Hàn Lãnh, mà là rất hận ông ta. Một đứa trẻ tuổi dậy thì bị oán hận bao trùm, tâm lý sao có thể không vặn vẹo được?
"Thằng nhóc này có vấn đề!" Lục Li kết luận.
"Không, là mẹ con họ đều có vấn đề. Lưu Hà là biên đạo ở đài truyền hình, sao có thể không nhận ra chiếc đồng hồ đó bao nhiêu tiền? Có khả năng Lưu Hà biết rõ đồng hồ kia mắc tiền, bà ta mua nó cho con trai là để bồi thường cho đứa con trai bị thiếu thốn tình cảm bao nhiêu năm. Hoặc là gần đây bà ta có chuyện quan trọng hơn nên không để ý. Từ thái độ của Lưu Hà khi nãy, chúng ta có thể loại trừ khả năng đầu tiên. Vả lại cậu không cảm thấy vé xem phim dùng làm vật chứng kia quá hoàn hảo sao? Sau khi xem phim xong cậu có mang vé xem phim về nhà không?"
Lục Li lập tức gọi điện bảo Cố Thành điều tra nguồn tài chính của Hàn Lãnh, ngoài ra anh bảo Vương Nhân Phủ và Hách Minh đi điều tra việc Lưu Mục Sâm xem phim.
Hai bên nhanh chóng có phản hồi. Tất cả tiền tiết kiệm của Hàn Lãnh có 3.650.000 tệ, tháng trước ông ta mới chuyển 500.000 tệ vào thẻ ngân hàng, chỉ cần biết mật khẩu là có thể rút bằng ATM. Ở Nam Giang ông ta còn có căn biệt thự, hai chiếc ô tô, ở Bắc Hải cũng có hai khối bất động sản.
Cộng những thứ này lại, tài sản của ông ta ít nhất cũng hơn 20.000.000 tệ. Hiện giờ Hàn Lãnh đã chết, Lưu Mục Sâm là con trai duy nhất của ông ta đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp.
Theo ghi chép của ngân hàng, hơn mười ngày trước có người rút 5000 tệ từ máy ATM. Cảnh sát kiểm tra camera giám sát thì phát hiện người rút tiền là Lưu Mục Sâm, chi tiết này trùng khớp với khẩu cung của cậu ta.
Vương Nhân Phủ đã tìm được nhân chứng của cậu ta, có ba bạn học có thể chứng minh từ 20 giờ đến 22 giờ 30 ngày 9 bọn họ xem phim ở rạp Hoa Thương, hơn nữa trong thời gian xem phim, Lưu Mục Sâm không hề bỏ đi. Bọn họ cùng nhau đi xe buýt về, khi Lưu Mục Sâm xuống trạm gần nhà là vào khoảng 23 giờ.
Thế nên cậu ta muốn bắt taxi từ gần nhà đến hiện trường vụ án chắc chắn không kịp, cậu ta không hề có thời gian gây án.
Có điều trong quá trình điều tra, họ phát hiện một chi tiết đáng nghi. Lưu Mục Sâm không có nhiều bạn như lời cậu ta nói, sự thật thì ngược lại. Ở trường cậu ta rất ít nói, bình thường chơi bóng rổ cũng chơi một mình, hơn nữa tính cách vô cùng thô bạo. Có lần xảy ra tranh chấp với bạn, bị cậu bạn đè xuống đánh, cậu ta thế mà cắn chặt tai người ta không buông. Sự việc đó bị làm lớn, nhưng nguyên nhân không phải xuất phát từ cậu ta, cậu ta lại học tốt nên cuối cùng nhà trường xử lý nội bộ.
"Thế sao cậu ta lại đi xem phim cùng họ?" Lục Li hỏi.
"Mấy cậu bạn cũng thấy thắc mắc, hôm đó là sinh nhật của bạn cùng bàn Lưu Mục Sâm, quan hệ giữa họ chỉ ở mức tạm ổn, không quá thân. Nhưng Lưu Mục Sâm lại mời người ta đi xem phim, còn gọi thêm mấy người bạn. Cậu bạn kia cười hỏi có phải Lưu Mục Sâm mới trúng số không, Lưu Mục Sâm không phủ nhận. Lúc đó bọn họ cảm thấy được mời đi xem phim nên rất vô tư, không hề nghĩ nhiều. Có điều cậu bạn kia than phiền Lưu Mục Sâm là người khó gần. Hôm đó là sinh nhật của cậu bạn, tuy Lưu Mục Sâm mời nhưng có xem phim thì cũng phải xem phim cậu bạn thích chứ. Không ngờ Lưu Mục Sâm đã mua vé sẵn rồi, ban đầu cậu bạn muốn xem phim khác?"
Vương Nhân Phủ vội lên mạng kiểm tra: "Từ 17 giờ đến 19 giờ 30."
"Ở rạp chiếu phim có camera." Khúc Mịch nói.
Vương Nhân Phủ quay lại rạp chiếu phim, may mà giám sát ngày 9 vẫn chưa bị xóa. Tại lối ra vào tầng 1, bọn họ phát hiện hình ảnh của Lưu Mục Sâm. Lưu Mục Sâm đi sau, bốn người vừa nói vừa cười đi trước là bạn của cậu ta. Bọn họ vào thang máy, cậu ta đứng ngay cửa, camera quay cận cảnh mặt của cậu ta.
Thang máy lên tầng 4, cửa thang máy mở. Lưu Mục Sâm là người đầu tiên bước ra ngoài, cậu ta tự động đi lấy vé xem phim, sau đó đi mua bắp nước.
Từ video giám sát, mấy cậu bạn có trêu đùa Lưu Mục Sâm, theo khẩu cung thì chắc đang ghẹo cậu ta hôm đó hào phóng.
Đến 19 giờ 50 phút, bọn họ đến chỗ soát vé. Thời gian sau đó không thấy Lưu Mục Sâm trở ra. Đến khi phim kết thúc, cậu ta theo dòng người ra ngoài, đi thang máy xuống lầu. Tất cả đều giống hệt với khẩu cung, không có gì bất thường.
"Dừng tất cả hình ảnh Lưu Mục Sâm xuất hiện trong ghi hình, phóng đại." Khúc Mịch ra lệnh.
Việc này đơn giản, Vương Thành có thể xử lý ngay. Tất cả màn hình đồng loạt xuất hiện hình ảnh của Lưu Mục Sâm, có chính diện, bên trái và bên phải.
"Đồn trưởng Khúc, Lưu Mục Sâm có vẻ không được bình thường." Lục Li phát hiện manh mối, "Từ đầu đến cuối trông Lưu Mục Sâm như có tâm sự, không giống như đang mừng sinh nhật bạn."
"Ừ." Khúc Mịch gật đầu, chỉ vào một hình ảnh, "Cậu nhìn tấm này đi."
Lục Li đến gần cẩn thận quan sát: "Hình như cậu ta đang xem camera."
Vương Thành vội điều chỉnh hình ảnh, đầu tiên Lưu Mục Sâm nhìn di động, sau đó nhìn về phía camera, kế đến là cùng bạn bè đi soát vé.
"Thời gian, camera, đây là hai thứ cậu ta chú ý." Ngón tay Khúc Mịch gõ nhẹ lên mặt bàn.
"À, tôi biết rồi." Lục Li kêu lên, "Chỉ cần 20 giờ cậu ta xuất hiện trong camera thì dù bạn bè không muốn làm chứng cho cậu ta thì cậu ta cũng có bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường. Nhưng thời gian Hàn Lãnh tử vong là từ 20 giờ đến 0 giờ ngày chính, trên báo cáo của khoa pháp y đã viết rõ như vậy, không thể sai được!"
Thương Dĩ Nhu đã xem vào ký tên lên báo cáo, chắc sẽ không có sai sót gì. Lục Li mang theo thắc mắc đi hỏi Thương Dĩ Nhu, không phải anh nghi ngờ khả năng làm việc của khoa pháp y mà chỉ muốn xác nhận lại.
"Thời gian tử vong của nạn nhân chắc chắn nằm trong khoảng thời gian đó. Từ mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, độ cứng của tay chân và tình trạng hoen tử thi, tất cả đều cho thấy thời gian ông ta tử vong là từ 20 giờ đến 0 giờ." Chính Thương Dĩ Nhu giải phẫu cho Hàn Lãnh, hơn nữa sau khi giải phẫu xong cô có nghe lại ghi âm và xem ghi hình lúc kiểm tra sơ bộ, sau đó mới viết báo cáo. Cô có thể khẳng định báo cáo của mình không hề có sai sót.
Lục Li nghe xong không khỏi thất vọng, chẳng lẽ đối tượng mà họ nghi ngờ không đúng sao? Tuy Lưu Mục Sâm hận bố ruột của mình, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Lưu Hà chưa từng thể hiện điều gì trước mặt cậu ta, có lẽ cậu ta không hận nhiều đến vậy.
Lưu Hà? Nghĩ đến người này, Lục Li có chút hoài nghi, chính Khúc Mịch cũng nói thái độ của bà ta và Lưu Mục Sâm đều rất kỳ lạ.
Lục Li đến đài truyền hình điều tra thì phát hiện ngày 7 bà ta xin nghỉ về nhà vì bị cảm, ngày 8 và ngày 9 cũng xin nghỉ, mãi đến ngày 10 mới đi làm lại. Nhưng xem bảng chấm công trước đó, Lục Li phát hiện bà ta dường như không phải người hay xin nghỉ.
"Chị Lưu nổi tiếng là làm việc liều mạng, dù có sốt cao 39 độ vẫn kiên trì đi lầm. Mấy hôm trước chị ấy đột nhiên xin nghỉ vì bệnh, chúng tôi điều nói với nhau chắc cơ thể chị ấy phát tín hiệu mệt mỏi, bảo chị ấy phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Nhưng mới có vài ngày chị ấy đã đi làm lại, thấy chị ấy không có tinh thần mà ai cũng thấy thương." Tiếp Lục Li là một người phụ nữ tuổi tác tương đương Lưu Hà, chắc cũng đã làm việc ở đài truyền hình lâu năm.
"Bà có biết gì nhiều về Lưu Hà không? Tình cảm giữa bà ta và chồng trước thế nào? Tình cảm vợ chồng bây giờ có tốt không?"
Phụ nữ ai cũng thích hóng chuyện, bà ta chỉ chần chờ một lát rồi nói: "Nếu không phải cảnh sát đang điều tra, tôi chắc chắn sẽ không nói, tôi và chị Lưu khá thân, nếu để chị ấy biết tôi ở sau lưng nói về chị ấy, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm."
"Tôi có thể giữ bí mật cho bà."
"Thật ra tôi không biết quá nhiều, tôi chỉ biết chồng trước của chị ấy là đạo diễn vừa mới chết. Tôi từng khuyên chị ấy dù không cần tiền của chồng trước thì cũng phải suy nghĩ cho con trai. Tuy rằng ông Lý nhà chị ấy đối xử với hai đứa con như nhau, nhưng chỉ với tiền lương của hai bọn họ, muốn cho hai con một cuộc sống khá giả không phải chuyện dễ. Mục Sâm có bố ruột là đạo diễn nổi tiếng, nếu nhận lại, tương lai thằng bé không chỉ không cần phải lo cơm áo gạo tiền mà tương lai cũng sáng lạn. Tôi biết chị ấy sau khi ly hôn không còn muốn dính dáng tới chồng trước. Nhưng bây giờ khác xưa rồi, bệnh viện ở ngoại ô mà ông Lý nhà chị ấy làm đang chịu lỗ, bệnh nhân ít thì tiền lương thấp. Mẹ chồng chị ấy thì đang bị bệnh, cả nhà trông chờ vào họ, ai bảo ông Lý là đứa con duy nhất học đại học có công việc ổn định chứ! Ngày xưa khi vợ chồng họ kết hôn, nhà chồng không mấy ủng hộ. Mãi đến khi chị ấy sinh được con trai, nhà chồng mới cho chị ấy vào nhà. Nói chung nhà chị ấy không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, may mà chị ấy có người chồng thương mình."