Một bài đăng giúp cho mọi người phát hiện một bí mật, đó là đạo diễn Hàn nổi tiếng lại là người trong giới LGBT. Thảo nào trước đây ông ta lại ly hôn dứt khoát như vậy, ngay cả vợ trước của ông ta là Lưu Hà cũng nói vợ con chỉ là gánh nặng của ông ta.
Nhìn khẩu cung, Mạnh Triết hỏi Hoàng Đạt Thành: "Lần này tại sao Nguyễn Chỉ lại được chọn làm nam chính?"
"Tôi không rõ tình hình cụ thể, tôi chỉ nói với cậu ta Hàn Lãnh thế đấy, bảo cậu ta tự xem mà làm. Cậu ta xuất thân trường lớp chính quy, khả năng diễn xuất trong mức tạm ổn, chỉ thiếu cơ hội rèn luyện phát triển. Hơn nữa cậu ta đã vào nghề năm năm, cứ mãi không có thành tích thì tương lai càng khó đi tiếp. Tôi đã chỉ đường cho cậu ta, cậu ta có bắt lấy hay không thì do chính bản thân mình. Không ngờ cậu ta có được vai diễn, nhưng lại vì vậy mà mất mạng."
Đúng là cặn bã! Nhưng Mạnh Triết không thể mắng thẳng, dù gì cũng do chính Nguyễn Chỉ tự nguyện. Xã hội bây giờ làm sao thế không biết?
"Thế anh có biết Hàn Lãnh còn có quan hệ không bình thường này với ai không?"
Hoàng Đạt Thành lắc đầu: "Việc này tôi không rõ, trong giới không có lời đồn về chuyện này. Tôi còn từng nghi ngờ ngày xưa mình nghe lầm nữa chứ. Có điều tôi nghe nói ông ta đang nâng đỡ người mới trong nghề, là một sinh viên năm hai trường sân khấu điện ảnh tên Đường Bộ, tuy vai diễn không nhiều cảnh quay nhưng lại là nhân vật tạo tiếng cười nên đang được mọi người chú ý. Đường Bộ kia không hề đi thử vai mà Hàn Lãnh vô tình chọn khi về trường đại học tuyển diễn viên. Tôi đoán giữa họ có gì đó nên mới bảo Nguyễn Chỉ đi thử."
Mạnh Triết khoanh tròn cái tên Đường Bộ, sau khi kết thúc việc lấy lời khai, cậu lập tức đến hiện trường vụ án.
Hiện trường lúc này đã được phong tỏa, các gương mặt quen đều có mặt. Đây là vùng ngoại ô hẻo lánh, thi thể ở ngay bãi đất trống. Người phát hiện thi thể là cụ già ở thôn gần đó, không, nói đúng hơn là chó nhà họ phát hiện.
Theo lời kể của ông cụ, chó của nhà ông ta rất hiền, sáng nay không biết bị sao mà cắt đứt dây xích bỏ chạy. Ông ta tìm khắp nơi, phát hiện chó nhà mình cứ đào bới ngoài bãi đất trống, miệng còn cắn gì đó. Tới gần ông ta mới thấy là quần áo bị xé rách, sau đó ông ta phát hiện một thi thể trần truồng đang nằm.
Ông cụ sống dưới quê cả đời, bình thường hay giúp hàng xóm lo việc hiếu hỉ nên không thấy lạ lẫm. Ông đến xem thử, cảm thấy không ổn nên vội báo cảnh sát.
"Mùa đông năm nay trời lạnh, tôi cứ tưởng ai đó bị chết cóng, nhưng thấy có vẻ không được bình thường nên tôi vội về nhà báo cảnh sát." Ông cụ mặc áo lông dày, đội mũ lông mà còn lạnh đến nổi rụt cổ vào.
Mấy hôm nay, nhiệt độ ở thành phố Nam Giang về mức lạnh nhất trong lịch sử, thời tiết vừa khô vừa lạnh, ai ra ngoài đường cũng thấy khó thở.
Hàng năm ở công viên hay quảng trường còn nhìn thấy hình ảnh những người lang thang dùng báo cũ làm chăn mền sưởi ấm, nhưng năm nay bọn họ đều chạy đến dưới gầm cầu, còn có người chạy đến buồng điện thoại công cộng để ngủ.
Thương Dĩ Nhu đang kiểm tra thi thể, tay dù đã mang găng nhưng vẫn rét run.
"Nam, cao 172cm, mặt bị vật nặng đánh vào nhiều lần, không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt. Bàn tay và bàn chân bị ăn mòn nghiêm trọng, không thể thu thập dấu vân tay. Tạm thời chưa tìm ra vết thương trí mạng, cần tiến hành giải phẫu."
Tiểu Đinh ở cạnh ghi chép cũng lạnh đến nỗi khó viết.
Ông cụ phát hiện thi thể vô cùng nhiệt tình, ông bảo vợ mình đun một ấm nước sôi rồi mang cả chồng chén đến.
Tiểu Đinh rót cho Thương Dĩ Nhu rồi cũng uống một chút, uống vào cả người liền như được sống lại.
"Đội trưởng Lục, về cơ bản có thể xác định người chết là Hàn Lãnh." Nhà Lưu Tuấn gần đây nhất, thế nên cậu là người đầu tiên đến hiện trường. Cậu tìm thấy di động chưa bị thiêu hủy trong đống phế tích, có thể sử dụng được, chỉ cần gọi một cuộc ngẫu nhiên cho số lưu trong danh bạ là biết chủ nhân của chiếc điện thoại ngay.
Khoa pháp chứng đang xử lý đống đồ chưa bị thiêu hủy sạch, chuẩn bị mang về xét nghiệm.
Trong đống tro tàn linh tinh, Lục Li nhìn thấy một chiếc thắt lưng, anh nhớ Hàn Lãnh từng mang nó, có điều chỉ dựa vào thứ này vẫn chưa thể kết luận, muốn xác định thân phận người chết phải chờ kết quả kiểm tra DNA.
Lục Li gọi điện mời Hàn Noãn đến đội hình sự. Đối diện với thi thể, bà ta không dám chắc đó có phải Hàn Lãnh hay không.
"Tôi không chắc, nhưng chiều cao này đúng là Hàn Lãnh, số di động cũng là của nó." Hàn Noãn chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy, "Ai lại độc ác như vậy, đã giết người còn hủy hoại thi thể thành ra thế này!"
"Phiền bà cung cấp mẫu để chúng tôi tiến hành đối chiếu DNA."
Khuôn mặt đã bị đập nát, thảo nào Hàn Noãn không dám xác nhận, huống hồ chị em họ vốn không thân, cũng đã lâu ngày không gặp, Hàn Hoãn đương nhiên không thể nói được những chi tiết đặc biệt khác trên người Hàn Lãnh.
Hàn Noãn do dự vài giây, mới nói: "Tôi là con nuôi của bố mẹ, không hề có quan hệ huyết thống với Hàn Lãnh."
Việc này khá bất ngờ, cuối cùng Lục Li cũng có thể hiểu tại sao quan hệ chị em của họ lại lạnh nhạt như vậy. Chị gái chỉ là chị nuôi, bố mẹ không còn trên đời, nếu vậy người duy nhất có thể có quan hệ huyết thống với Hàn Lãnh chỉ có Lưu Mục Sâm.
Lục Li đi tìm Lưu Hà lần nữa, lần này địa điểm gặp mặt là đài truyền hình.
Nghe Lục Li trình bày mục đích, Lưu Hà đương nhiên không đồng ý.
Lưu Mục Sâm năm nay mới mười bảy tuổi, nếu không được sự đồng ý của người giám hộ, cảnh sát không thể buộc cậu ta phối hợp điều tra.
Lục Li lấy ra vài tấm ảnh: "Thế thì nhờ bà xem thử, bà ta có thể từ chi tiết đặc biệt nào trên thi thể để xác định thân phận của người này không?"
Lưu Hà mới nhìn sang, tay cầm ly nước lập tức run rẩy.
"Tôi và Hàn Lãnh chỉ là vợ chồng một năm, trong đó đã bao gồm chín tháng mười ngày mang thai. Tôi và ông ta lên giường tổng cộng chưa đến năm lần, lần nào cũng tắt đèn làm cho xong việc. Sau này tôi mới biết ông ta chỉ muốn có một đứa con cho mẹ mình vui mà thôi. Cậu thử tự hỏi xem, có người chồng như vậy sao tôi biết trên người ông ta có chi tiết đặc biệt gì?" Nhắc tới chuyện cũ, Lưu Hà lại cảm thấy mình bị sỉ nhục. Bà ta đứng dậy, "Xin lỗi, tôi sẽ bảo vệ con mình không để con mình bị làm phiền. Quan hệ giữa nó với bố dượng rất tốt, gia đình chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Trước nay Mục Sâm chưa từng hỏi đến bố ruột của mình, Hàn Lãnh có chết hay không không liên quan đến chúng tôi, cũng sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì."
Dứt lời, bà ta bỏ đi.
"Nhưng sau khi điều tra, chúng tôi được biết Hàn Lãnh từng đến trường học tìm con trai bà. Có người thấy bọn họ nói chuyện với nhau trước cổng trường rất lâu, sau đó Hàn Lãnh đi trước, con trai bà đứng đó một lát mới về."
Nghe Lục Li nói, Lưu Hà dừng lại.
"Con trai bà sắp mười tám tuổi rồi, có rất nhiều việc tự cậu ta đã có suy nghĩ riêng. Bà đơn phương tách biệt cậu ta với bố ruột như vậy thật sự tốt cho cậu ta sao? Cậu ta có quyền biết về bố ruột của mình, bà làm thế chẳng giải quyết được tất cả vấn đề. Có lẽ..."
"Có lẽ cái gì?" Lưu Hà xoay người lại.
"Không có gì. Chỉ là trong quá trình điều tra, chúng tôi nghe được vài lời đồn. Có lẽ những lời đồn ấy cũng sẽ đến tai con trai bà, dù bây giờ chưa thì tương lai cũng không chắc chắn. Hiện tại, chúng tôi cần lấy mẫu DNA của cậu ta để đối chiếu, xác định thân phận của Hàn Lãnh. Bỏ qua cơ hội này, tương lai sẽ không còn cơ hội chứng minh nữa." Lục Li nói thẳng.
Trước đây Lưu Hà và Hàn Lãnh ly hôn, bà ta dứt khoát đưa con trai mình đi, còn sửa họ cho cậu ta rồi nối lại tình xưa với người yêu đầu. Rất nhiều người ở sau lưng nói con trai vốn là con của bà ta và người cũ. Lưu Hà vô cùng tức giận, trong cuộc hôn nhân với Hàn Lãnh bà ta đã vứt bỏ tôn nghiêm, bây giờ còn bị giẫm đạp.
"Nhưng người chết có thật sự là Hàn Lãnh không?" Lưu Hà dao động.
Thấy vậy Lục Li nói; "Có phải hay không sự thật đều không thay đổi, chỉ cần bà có lòng tin là được."
Đúng lúc này, Lưu Tuấn gọi điện cho Lục LI.
"Đội trưởng Lục, tôi mới điều tra một việc, là tin tốt với chúng ta. Ngày xưa lúc sinh, Lưu Hà từng giữ lại cuống rốn, hiện đang được đông lạnh trong kho máu của bệnh viện nhân dân thành phố. Chúng ta có thể dùng nó làm kiểm tra DNA."
"Tôi biết rồi, nhưng dùng cuống rốn cũng phải được người nhà đồng ý, có điều bây giờ không cần nữa rồi." Lục Li cúp máy.
Lưu Hà đương nhiên đã hạ quyết tâm: "Được, tôi đồng ý cung cấp mẫu của Mục Sâm, nhưng tạm thời phải giữ bí mật. Tôi muốn chờ có kết quả rồi mới tính xem có nên nói cho nó biết không, dù sao nó cũng sắp thi đại học rồi, không thể để ảnh hưởng đến thành tích học tập của nó."
"Tôi tôn trọng quyết định của bà, cũng rất biết ơn sự phối hợp của bà." Lục Li vốn không phải người nóng nảy, anh chỉ bùng nổ cơn giận khi đối mặt với những sự bất công mà thôi.
Anh nói cho Lưu Hà biết cần cung cấp tóc, móng tay hoặc nước bọt của Lưu Mục Sâm. Lưu Hà đồng ý về nhà chuẩn bị, sau đó sẽ mang đến đội hình sự.