Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 471: Lễ truy điệu




Khám nghiệm tử thi tiến hành rất nhanh, hơn nữa đã phát hiện nguyên nhân Trần Quả tử vong thật sự. Cả quá trình con trai của Trần Quả đứng cạnh xem, thế nên hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì với quá trình và kết quả giải phẫu. Tuy cậu không học y nhưng vẫn biết một số kiến thức cơ bản. Tim của bố cậu to hơn nắm tay rất nhiều, đây là hiện tượng không bình thường.

Trong cơ thể của Trần Quả không có dấu hiệu trúng độc, trừ tim ra, tất cả cơ quan khác đều khỏe mạnh. Báo cáo khám nghiệm tử thi có ngay, trên đó viết: Người chết chết do bệnh tim.

Nhưng Lâm Thụy và bà Trần đều nghi ngờ kết quả này, Trần Quả chưa từng có tiền sử bệnh tim, mọi kết quả kiểm tra sức khỏe trước đây đều cho thấy tim ông không có vấn đề.

Báo cáo bên khóa pháp chứng cũng đã có, trừ vân tay của vợ chồng Trần Quả ra thì không phát hiện vân tay của người ngoài, đồng thời cũng không phát hiện bất kỳ chất nào có thể dẫn đến bệnh tim và tử vong đột ngột.

Phía Lục Li cũng không điều tra ra đối tượng khả nghi, hơn nữa anh cũng không biết phải điều tra từ đâu. Nhiều dấu hiệu như vậy đều cho thấy Trần Quả chết thật sự do phát bệnh tim. Dù người thân có chấp nhận kết quả này không, cảnh sát đã đưa ra kết luận khách quan nhất.

Bà Trần công bố cái chết của Trần Quả với bên ngoài, tất cả báo đài, trang web đều lập tức đưa tin.

"Diễn viên Trần Quả phát bệnh tim, tử vong tại nhà ngày 21, hưởng thọ 40 tuổi. 8 giờ sáng nay ở nhà tang lễ Trung Sơn sẽ tổ chức lễ truy điệu..." Mẹ Khúc xem TV mà thở dài, "Ông ấy là diễn viên phái thực lực, chết rồi sẽ là tổn thất cho giới điện ảnh và người xem. Không biết nam chính bộ thứ hai của Đại quyết chiến sẽ đổi thành ai nữa?"

Thương Dĩ Nhu có rất có ấn tượng về chàng trai tên Trần Tử. Thanh niên này kiên cường quả cảm, không cố chấp, là người rất có năng lượng. Cô cũng đi tham dự lễ truy điệu Trần Quả, tại đây cô gặp rất nhiều người quen mặt.

Trần Tử và bà Trần đều mặc đồ đen. Lễ truy điệu diễn ra được một nửa, bà Trần không thể chịu nổi, được người thân đỡ về phòng nghỉ ngơi. Từ đầu đến cuối Trần Tử quỳ trước linh cửu của bố mình, đáp lễ bạn bè thân thích đến viếng.

Thương Dĩ Nhu đi cùng Lâm Thụy, khom lưng với người chết, nhận đáp lễ của người nhà, sau đó sang phòng chờ chờ đến khi đưa tang.

"Tôi đến giờ đưa sữa rồi, e là không thể tiếp tục tham gia." Thương Dĩ Nhu xin lỗi Lâm Thụy, "Phiền anh chuyển lời xin lỗi của tôi đến người nhà."

"Cảm ơn cô đã đến tiễn Trần Quả, lúc sống anh ấy rất thích kết bạn."

"Thật ra tôi đến thay mẹ chồng thôi, bà ấy là fan của thầy Trần Quả. Tất cả người hâm mộ của ông ấy chắc chắn đều rất đau buồn, hình tượng anh hùng mà ông ấy xây dựng đã thành tượng đài rồi.

Lâm Thụy gật đầu, đúng lúc này có người gọi Lâm Thụy, thấy vậy anh vội đi trước.

Thương Dĩ Nhu vừa quay đầu thì vừa hay đối mặt với một người đàn ông làm cô giật mình. Hai mắt người này mở to, trong mắt có tơ mắt, chắc là không ngủ đủ giấc.

Bạn bè thân thích và một số fan trung thành đều rất buồn, có biểu cảm như vậy cũng hết sức bình thường. Thương Dĩ Nhu vội tránh sang một bên nhường đường cho người đàn ông kia vào trong.

Nhưng người này chỉ đứng bên ngoài nhìn di ảnh của Trần Quả từ xa. Ông ta đứng một phút rồi xoay người đi lướt qua Thương Dĩ Nhu.

"Đạo diễn Hàn? Thật sự là ông!" Có người nhận ra người đàn ông này, vội tới chào hỏi, "Nghe nói ông đang quay một bộ phim truyền hình, không ngờ ông lại đến đây."

"Ừ." Người đàn ông được gọi là đạo diễn Hàn kia không hề dừng lại, chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.

"Gì vậy? Ai mà không biết mối quan hệ giữa ông ta và Trần Quả? Có mặt mũi tới mà không dám vào trong à? Hừ!" Hắn tức giận mắng, quay đầu vừa thấy Thương Dĩ Nhu hai mắt liền tỏa sáng. Hắn vội chạy tới lấy ra một tấm danh thiếp, "Chào cô, cô có biết công ty người mẫu CJ không? Tôi là Hoàng Đạt Thành, người đại diện ở đó, đây là danh thiếp của tôi. Cô có muốn trở thành người mẫu không? Làm người mẫu đi catwalk thì yêu cầu khá cao, nhưng làm người mẫu quảng cáo thì lại khác. Dáng người và khuôn mặt của cô đều rất xuất sắc, nhất là với khí chất này, không làm minh tinh thì đúng là uổng phí của trời. Cô phải tin vào mắt nhìn người của tôi, nếu bước vào giới giải trí, cô chắc chắn sẽ tạo nên một làn sóng mới. Gương mặt này của cô chắc chắn là tự nhiên đúng không? Giới giải trí ít ai có vẻ đẹp tự nhiên mà được thế này lắm, tôi bảo đảm chỉ cần xuất hiện trên TV một lần thôi là cô sẽ nổi tiếng!"

"Xin lỗi, tôi không muốn làm người mẫu." Thương Dĩ Nhu lịch sự từ chối.

"Không sao, nếu cô muốn quay phim cũng được. Tôi quen với rất nhiều đạo diễn, có thấy đạo diễn Hàn khi nãy không? Tôi có thể bảo ông ta sắp xếp cho cô một vai diễn nhỏ, sau khi quen mặt rồi sẽ từ từ nâng lên vai chính. Đến lúc đó tôi sẽ lăng xê cho cô, cô chỉ cần cọ nhiệt, đi quay thêm quảng cáo là có thể tiến quốc vào giới giải trí.

Thương Dĩ Nhu nhíu mày, thảo nào tố chất của diễn viên bây giờ lại giảm như vậy. Cô cứ tưởng là do họ không xuất thân chính quy, thì ra tất cả đều dựa vào marketing lăng xê tạo nhiệt, không hề tập trung vào nghiệp vụ. Người như thầy Trần Quả năng lộn trong giới mười mấy năm, trước đây chỉ từng diễn ở sân khấu kịch nhỏ nhưng vẫn kiên trì với ước mơ của mình đúng là không nhiều. Thương Dĩ Nhu không khỏi kính nể, đồng thời lại thấy tiếc thay cho Trần Quả.

"Tôi nghĩ chắc anh hiểu lầm rồi, tôi rất thích công việc hiện tại của mình." Thương Dĩ Nhu mỉm cười.

Nghe vậy hắn liền duỗi tay muốn bắt lấy tay Thương Dĩ Nhu, bị cô tránh được. Người này sao lại đáng ghét vậy chứ, nhìn cứ như con sói háo sắc vậy!

"Ha ha, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xem chỉ tay cho cô thôi. À đúng rồi, cô làm công việc gì?"

"Công việc của tôi chuyên giao tiếp với thi thể, nhất là với những thi thể bị giết, bị phanh thây. Thi thể của họ bị cắt thành rất nhiều mảnh, ghép thi thể hoàn chỉnh lại như chơi ghép hình vậy. Càng nhiều mảnh thì độ khó càng cao, tuy nhiên cảm giác thành tựu lại càng lớn, rất có tính kiêu chiến." Nói tới đây, Thương Dĩ Nhu nhếch mép cười, đôi mắt phát sáng như nhìn thấy con mồi.

Hoàng Đạt Thành lạnh sống lưng, muốn xoay người bỏ chạy nhưng hai chân lại bất động. Đến khi không thấy Thương Dĩ Nhu đâu, hai chân hắn lại mềm nhũn, thở dài.


Trời ạ, không lẽ gặp thứ xui xẻo giữa ban ngày ban mặt hả?

Hắn nhỏ tiếng mắng, sau đó quay đầu bỏ về mà không nói một câu.

Cái chết của Trần Quả không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng gì, thậm chí có vài người còn thấy may mắn. Vai nam chính của Đại quyết chiến bộ tiếp theo đang được cạnh tranh vô cùng khốc liệt, sau bao giằng co, vai diễn cuối cùng rơi vào tay một tiểu thịt tươi vào nghề năm năm.

Tiếng mắng chửi trên mạng ầm cả lên, dường như tất cả mọi người đều nghi ngờ khả năng của tiểu thịt tươi này.

Mẹ Khúc than vãn với Thương Dĩ Nhu: "Nguyễn Chỉ kia chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chưa từng diễn bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào nên hồn, cậu ta diễn được sao? Chẳng biết tiêu chuẩn chọn diễn viên của đạo diễn thời nay là gì nữa, người mới cũng dám dùng, không sợ làm hỏng hết kịch bản à?"

Thương Dĩ Nhu đang chơi với Đại Đại trong nôi. Tính cách đứa bé này cũng thật lạ, không thích khóc cũng không thích cười. Cô lắc lư lục lạc nhiều màu sắc với nó, nó lại nhắm mắt, còn đạp chân như biểu đạt sự mất kiên nhẫn của mình.

Thương Dĩ Nhu thất bại buông lục lạc trong tay xuống, nhìn sang Chỉ Chỉ đang nằm trên thảm. Con bé đang quơ tay muốn chân muốn xoay người, nhưng nó chỉ mới hơn hai tháng, đương nhiên không xoay người được, thế nên cơ thể nhỏ bé cứ xoay vòng dưới đất. Nhìn con gái như con rùa đen nhỏ muốn xoay người, Thương Dĩ Nhu đột nhiên thấy u sầu.

Mẹ Khúc xem tin tức giải trí trên di động: "Để chứng minh kỹ năng diễn xuất của mình, Nguyễn Chỉ đã tái hình màn diễn xuất kinh điển của thầy Trần Quả trong Đại quyết chiến. Video ấy đang được đăng ở các trang web lớn, lượt xem đã hơn 1.000.000. Diễn tốt vậy à? Mẹ cũng phải xem."

Thương Dĩ Nhu ngồi trên sô pha, Đại Đại nằm trong xe nôi cứ luôn nhắm mắt, không biết có phải đã ngủ hay chưa, còn Tiểu Chỉ Chỉ thì cứ cố gắng xoay người. Ánh nắng rạng rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tất cả đều tươi đẹp đến thế.

Đột nhiên cửa mở, là Khúc Mịch tan làm về. Tiểu Chỉ Chỉ lập tức nhìn sang rồi kêu lên, con bé quơ tay múa chân càng dữ dội hơn, nỗ lực bò tới có điều lại không động đậy được, cuối cùng nó tức giận khóc lên.

Khúc Mịch vội đi rửa tay cởi áo khoác, sau đó chuyện đầu tiên làm là bế Chỉ Chỉ. Con bé nằm trong lòng bố lúc này mới hết khóc, vui vẻ nhìn bố mình. Tiểu Đại Đại mở mắt một cái rồi nhắm mắt lại.

"Hai đứa bế Chỉ Chỉ lên lầu đi, lát nữa đến giờ uống sữa mẹ sẽ bế Đại Đại lên." Mẹ Khúc đuổi gia đình ba người lên lầu trước, cháu trai của bà nằm ở đâu cũng ngoan, ai bế cũng được, ngoan nhất!

Khi nãy Thương Dĩ Nhu vốn định ở riêng với Khúc Mịch, nhưng vừa thấy bố Chỉ Chỉ lại bám lấy, chỉ trừ uống sữa và ngủ thôi. Hết cách, Thương Dĩ Nhu chỉ đành đưa con bé cùng lên lầu.

"Khúc Mịch, anh nói xem tính cách của hai đứa bé này có phải quá kỳ lạ không?

Đại Đại chưa từng đòi bố mẹ, mới từng đó tuổi đã thích nhìn một chỗ, người lớn trêu đùa là lại tỏ ra bực bội. Còn Chỉ Chỉ thì lại quá hoạt bát, có khi khiến người ta cũng phải chịu thua.

"Lúc nhỏ anh cũng thích ở một mình." Khúc Mịch cười nói.

"Anh lúc nhỏ? Thế ít nhất cũng phải sau ba tuổi, Đại Đại chỉ mới hơn hai tháng thôi, trạng thái của nó quá kỳ lạ."

"Tại sao phải sau ba tuổi? Tất cả chuyện năm một tuổi anh đều nhớ mà."

Trời ạ, không thể nào! Việc này Thương Dĩ Nhu không tin.