Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 468: Bảo bối cực phẩm




Khúc Mịch ở trong phòng sinh cùng Thương Dĩ Nhu. Nửa tiếng sau, bác sĩ đến kiểm tra, lúc này mới bảo điều dưỡng đẩy cô bào phòng. Mẹ Khúc đã sắp xếp cho hai đứa bé xong, còn bố Khúc thì vây quanh chúng, cười ngây ngô.

Thấy Thương Dĩ Nhu về, họ vội tới.

"Sao rồi? Đói bụng đúng không? Mẹ có chuẩn bị bánh bao, còn nóng hổi đấy." Mẹ Khúc biết sinh con xong chắc sẽ rất đói nên đã chuẩn bị sẵn.

"Mẹ với bố con vốn định ở trước cửa phòng sinh chờ con, nhưng mà bố mẹ lại lo cho hai đứa nhỏ, hơn nữa cũng cảm thấy mình như bóng đèn vậy, lúc này chắc người con muốn gặp nhất là Khúc Mịch. Thời gian đặc biệt nhất thuộc về hai người sẽ trở thành hồi ức ngọt ngào nhất." Mẹ Khúc lấy bánh bao tới, không cho Thương Dĩ Nhu đụng tay, một hai muốn tự đút cho cô ăn."

"Mẹ, con muốn nhìn mấy đứa nhỏ trước." Thương Dĩ Nhu lúc này chỉ nhớ đến hai bảo bối, khi nãy mới nhìn thoáng qua làm sao đủ được?

Khúc Mịch từ đầu đến cuối chưa hỏi thăm đến con câu nào, hai mắt cứ dính vào Thương Dĩ Nhu. Bây giờ nghe Thương Dĩ Nhu nhắc đến con, anh mới giật mình phát hiện bản thân đã là bố.

Anh ngơ ngác nhìn bảo mẫu bế một đứa đến. Thương Dĩ Nhu sinh xong ngoại trừ mệt ra thì không có gì không ổn cả, hơn nữa quá trình sinh diễn ra rất nhanh, chỉ đau một cái rồi thôi, sau đó nửa phút sau lại đau thêm một lần, từ đấy không còn cảm giác gì nữa. Bác sĩ nói nhau thai đã ra hết, tình hình tử cung vô cùng tốt.

Thật ra đau khi sinh vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được, không quá đáng sợ như tưởng tượng.

Thấy cô duỗi tay, Khúc Mịch vội đỡ lấy đứa bé, nhắc nhở: "Một tháng, không, ít nhất là bốn mươi hai ngày không được đụng vào đồ lạnh, không được mệt nhọc, không thể làm hại mắt, phải giữ ấm, để tâm trạng luôn vui vẻ."

Nói rồi anh mới vén đắp trên đứa bé ra một chút.

Đứa bé chỉ nhỏ nhắn thôi, nhưng đến khi bế nó, Khúc Mịch bỗng dưng sợ sệt.

Thấy anh hoang mang, bảo mẫu cười nói: "Tiên sinh đừng sợ, bế vững vào, bế nhiều lần là quen tay thôi. Phu nhân với lão phu nhân xem đi, đứa bé này đẹp trai chưa kìa."

Nghe cách bảo mẫu, mẹ Khúc có cảm giác như xuyên về thời cổ đại, nhưng bà không cố sửa lại, chỉ cần bảo mẫu thuận miệng là được.

Thương Dĩ Nhu nghiêng người qua nhìn, không ngờ lại thấy đứa bé đang mở to mắt. Nãy giờ không nghe đứa bé này có chút động tĩnh gì, cô cứ tưởng nó ngủ rồi chứ. Đứa bé có đôi mắt to, hàng lông mày thưa thớt, khuôn mặt trắng hồng, khuôn miệng rất đáng yêu.Hài tử không lớn, mới năm cân hai lượng, vật nhỏ bị hắn dùng hai tay nhẹ nhàng nâng, có vẻ càng thêm tiểu đến chọc người đau.

Thương Dĩ Nhu thở phào, cô đã gặp bảo bối lúc Diêu Quyên mới sinh rồi, đứa bé vừa chào đời đúng là không đáng yêu như tưởng tượng, may mà bảo bối của cô đáng yêu hơn nhiều.

"Đứa bé này còn nhỏ đã đáng yêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ hơn người." Bảo mẫu khen thật lòng, bà vốn rất thích trẻ con, thấy đứa trẻ đáng yêu sạch sẽ thế này lại càng thích.

Thương Di Nhu cẩn thận chạm vào miệng đứa bé, đứa bé liền há miệng ngậm lấy tay cô.

"Con gái của mẹ đói rồi đúng không?"

Con gái? Mẹ Khúc nhíu mày, chưa kịp nói gì thì giường em bé bên cạnh đột nhiên có tiếng khóc to dữ dội.

Đúng rồi, còn một bảo bối nữa, chắc là nó thấy mình bị phớt lờ! Thương Dĩ Nhu vội bảo bảo mẫu bế đứa còn lại đến, đến khi thấy rõ đứa bé, cô không khỏi sửng sốt.

Đúng rồi, còn có cái tiểu bảo bối đâu, cảm giác được bị xem nhẹ tâm tình không hảo! Lấy nhu vội cười làm nguyệt tẩu đem một cái khác hài tử ôm lại đây, chờ thấy rõ ràng bảo bối bộ dáng có chút sửng sốt.

Trên tai, bả vai, trên trán, tất cả đều có lông tơ, đứa bé này... Cứ như con khỉ con vậy. Nó há to miệng khóc như con ếch xanh, tay chân vùng vẫy tỏ sự bất mãn.

Thương Dĩ Nhu sững sờ không phải vì không thích, mà là cô thấy kỳ lạ, đứa bé này dường như không giống ai cả, thậm chí cũng không giống ảnh siêu âm B, chỉ giống mỗi tính cách nóng nảy thôi.

"Con trai của mẹ nóng tính thật..."

"Tiểu Nhu à." Mẹ Khúc vội ngắt lời, "Đây là em gái ra đời trễ hơn anh trai năm phút."

Trời ạ, Thương Dĩ Nhu há hốc mồm nhìn đứa bé khóc lóc quơ tay múa chân, vội nhận lấy nó trong lòng bảo mẫu: "Bảo bối đừng khóc, mẹ yêu con mà!"

Đứa bé thế mà lập tức ngừng khóc, mở to đôi mắt nhìn Thương Dĩ Nhu, nhoẻn miệng cười.

Khúc Mịch giao con trai cho bảo mẫu, đi qua bế con gái. Anh ngồi bên mép giường, hai vợ chồng cùng chơi đùa với con.

"Đừng lo, con gái lớn sẽ thay đổi." Khúc Mịch biết Thương Dĩ Nhu đang nghĩ gì, "Dù nó không xinh thì cũng là công chúa của chúng ta, chúng ta sẽ cho nó tình yêu gấp đôi, cho nó niềm vui và hạnh phúc."


"Ừ." Nghĩ đến việc con gái không xinh, có lẽ sau này sẽ không có chàng trai nào thích nó, có lẽ nó sẽ bị chàng trai mình thích từ chối, người làm mẹ như Thương Dĩ Nhu lại thấy chua xót.

"Ai dám bắt nạt công chúa của nhà họ Khúc chúng ta chứ!" Bố Khúc vội nói, "Đừng nói là các con, người làm ông nội như bố cũng có khả năng bảo vệ nó thêm hai mươi năm nữa. Vả lại chỉ có đàn ông tầm thường mới nhìn nhan sắc. Công chúa của chúng ta là tiểu thư khuê các, chắc chắn sẽ rất có khí chất."

"Đúng vậy, chủ yếu là phải xem khí chất." Mẹ Khúc cảm thấy không thể dùng từ xấu đẹp để miêu tả trẻ con, mặt mũi tuy không xuất sắc nhưng đôi mắt lại rất có duyên, vả lại nhìn nó thông minh chưa kìa, biết dùng cả tiếng khóc để thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa nó còn biết nhận ra mẹ mình.

Bảo mẫu bế bé trái vừa đáng yêu vừa trầm tĩnh trong tay, thầm nghĩ: Gia đình này đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ những người tri thức đều khác dân bình thường sao? Nhà người ta đều thích con trai, thích những đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp, còn nhà này thì lại đi vây quanh con bé xấu xí. Thảo nào người xưa có câu trẻ con biết khóc sẽ có sữa uống.

Khúc Mịch bế em gái đặt vào giường em bé, đứa bé thấy mình lại phải nằm một mình, lập tức khóc rống lên. Hết cách, Khúc Mịch chỉ đành bế nó lên lại.

Bảo mẫu đặt anh trai xuống giường, cười nói: "Đứa bé này thông minh quá rồi, mới chào đời đã đoán được suy nghĩ của người lớn. Tiên sinh cứ để nó khóc đi, nếu không sau này nó sẽ hay làm nũng lắm."

"Để nó khóc?" Khúc Mịch nhíu mày, nhìn đứa bé đang cười với mình, anh đương nhiên không nhẫn tâm làm thế.

"Đúng vậy, không được quá chiều chuộng trẻ con, nhất là những đứa thông minh." Bảo mẫu có nhiều kinh nghiệm, nhưng đứa bé mới sinh ra đã có biểu hiện này thì bà cũng lần đầu gặp, "Khi đứa bé khóc cả người sẽ hoạt động, tốt cho sự phát triển của phổi. Cứ để nó xuống, cho nó khóc một trận đi, khi nào nó ngừng thì bế lên lại."

Khúc Mịch hơi do dự, quyết định đặt nó vào nôi. Đứa bé lại khóc lớn, tay chân đạp loạn xạ. Nghe con gái mình khóc, Thương Dĩ Nhu ăn không vô, mấy lần muốn lên tiếng nhưng đều cố nhịn. Chưa đến một phút, Khúc Mịch đã không chịu nổi, vội đi qua xem. Như cảm nhận được có người đến gần, đứa bé khóc càng to hơn, mặt đỏ bừng.

Cô bé mở mắt, thấy Khúc Mịch đứng yên, lại hét to. Khúc Mịch sợ quá, bảo mẫu thấy anh muốn bế thì vội ngăn cản: "Chờ thêm một chút đi."

Chờ thêm năm giây, đứa bé vẫn khóc lóc không ngừng. Khúc Mịch lập tức bế nó lên, vỗ về dỗ dành: "Con gái yêu đừng khóc, là lỗi của bố, bố không nên bỏ mặc con. Bố bế con nhé, bố hát cho con nghe."

Đứa bé lập tức im lặng, Khúc Mịch vừa cẩn thận bế con gái vừa hát ru. Vốn dĩ anh chỉ hát cho Thương Dĩ Nhu nghe, bây giờ phải hát cho cả con gái.

Bảo mẫu chỉ biết lắc đầu, đứa bé này nóng tính lại có ông bố yêu chiều như vậy, e rằng tương lai sẽ leo lên nóc nhà lật mái ngói mất.

Quả nhiên em gái chỉ cần bất mãn là khóc, trừ ngủ ra thì toàn bộ thời gian còn lại đều nằm trong lòng người lớn, hơn nữa chỉ cần có bố, nó không thích nhưng người còn lại, thế nhưng Khúc Mịch lại rất hưởng thụ, lúc nào cũng ở bên con gái mình.

Anh trai thì ngoan hơn, không khóc tiếng nào cả, thời gian nhắm mắt nhiều hơn mở mắt, trừ việc uống sữa, thời gian khấc nó đều ngoan ngoãn không thôi, bảo mẫu vô cùng thích.

Sữa của Thương Dĩ Nhu đủ cho cả hai đứa bé. Ngày nào mẹ Khúc cũng thay đổi món ăn, tay nghề của bà vốn không ra gì, hơn nữa không thể cho hiều muối nên mùi vị rất khó ăn.

Nhưng vì sữa cho con, mỗi ngày Thương Dĩ Nhu đều cố gắng ăn hết. Cô sinh thường nên có thể nhanh chóng xuống đất đi lại, nằm ở bệnh viện quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.

Khi mang túi lớn túi nhỏ về, ông bà nội Khúc và ông bà ngoại đều chờ săn ở nhà. Bọn họ muốn nhìn chắt của mình lâu lắm rồi nhưng lại sợ làm phiền Thương Dĩ Nhu nghỉ ngơi nên giờ mới tới.