Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 467: Sinh con




Cách ngày dự sinh của Thương Dĩ Nhu chỉ còn hai tuần, tất cả mọi người trong nhà họ Khúc đều căng thẳng. Dù gì cô cũng đang mang song thai, khả năng cao là sẽ sinh không đủ tháng. Không ngờ hai đứa bé lại ngoan ngoãn đợi trong bụng mẹ, đến ngày 19 vẫn không có bất kỳ dấu hiệu sinh nào cả.

Mẹ Khúc đã chuẩn bị xong hết đồ đạc, có thể xách theo đến bệnh viện bất cứ lúc nào. Vì khoa phụ sản của bệnh viện tốt nhất rất đông sản phụ nên họ đã đặt phòng đơn trước tận một tháng.

Tối 19, Thương Dĩ Nhu vẫn sinh hoạt như bình thường, nhưng đến nửa đêm đi WC cô bỗng thấy có dịch chảy bên dưới. Theo kiến thức cô tìm hiểu thì đây là dấu hiệu vỡ ối. Thương Dĩ Nhu vẫn vô cùng bình tĩnh, cô nói Khúc Mịch đừng đánh thức bố mẹ, sau đó đi tắm rồi cả hai xách túi đến bệnh viện. Y tá kiểm tra nói cửa tử cung mới mở hai phân, sắp xếp cho cô ở phòng chờ sinh.

Trong phòng chờ sinh còn một sản phụ khác, chồng chị ấy cũng ở bên cạnh. Chị ấy thấy lại có sản phụ vào thi có vẻ rất vui, vừa ăn táo vừa cười hỏi: "Mở mấy phân rồi?"

"Hai phân." Bị hỏi vấn đề này, Thưng Dĩ Nhu xấu hổ đỏ mặt

"Chắc em mới là đứa đầu tiên đúng không. Lúc sinh con cứ mặc kệ đi, đỡ đẻ còn có bác sĩ nam kìa. Đây là thai thứ hai của chị, vỡ ối một ngày rồi mà mới mở bốn phân, phải chờ tiếp. A, lại đau rồi." Nói rồi chị ấy cắn miếng táo, sau đó bảo chồng mình mang chocolate tới.

Thương Dĩ Nhu nằm xuống giường bên cạnh, cảm nhận cơn đau tới từn cơn, có điều thời gian rất ngắn. Mỗi lần thấy cô nhíu mày, Khúc Mịch đều vội khom người hỏi thăm.

"Không sao, vẫn chưa tới lúc. Anh ngồi xuống đi, đừng có như kiến bò trên chảo nóng làm em cũng căng thẳng theo." Thương Dĩ Nhu đã thấy Diêu Quyên sinh con, khi đó trước khi được đẩy vào phòng sinh cô ấy đau đến chết đi sống lại. Cô bây giờ mới đau một chút, sao đã sinh con được?

Người phụ nữ bên cạnh nghe vậy thì bật cười: "Chồng em chắc lo lắng, những tên đàn ông không quan tâm vợ mình sinh con đều là cặn bã. Những kẻ như thế đáng bị lôi ra ngoài bắn chết một trăm lần, còn sinh con cho hắn làm gì chứ?"

Ông chồng chị ấy cười khờ khạo, vừa nhìn đã biết là người hiền lành.

Khoảng nửa tiếng sau, người phụ nữ đau đớn kêu la, điều dưỡng vào kiểm tra, nói sắp sinh rồi. Thấy chị ấy được đẩy vào phòng sinh, Thương Dĩ Nhu có chút sợ hãi.

Phòng sinh ở ngay bên cạnh, từ đây có thể thấy chồng của người phụ nữ đang lo lắng đi qua đi lại.

Vợ sinh con không phải lần đầu mà anh ta còn lo lắng như vậy, xem ra là chắc chắn rất yêu vợ mình. Thương Dĩ Nhu đau bụng không thường xuyên, khoảng hai mươi phút mới đau một lần, mỗi lần chưa đến nửa phút. Một tiếng sau, cơn đau này thế mà biến mất, ngoài việc nằm yên không thể nhúc nhích ra Thương Dĩ Nhu không còn cảm giác gì nữa.

Sản phụ trong phòng sinh còn chưa ra, đột nhiên cửa phòng sinh mở, hộ sinh chạy ra kêu người nhà.

"Sản phụ khó sinh, cần lập tức chuyển mổ, yêu cầu người nhà ký tên!"

Nghe đến hai chữ khó sinh, không chỉ người chồng bên ngoài sợ hãi, ngay cả Thương Dĩ Nhu mặt cũng trắng bệch.

Cô thấy anh ta run rẩy ký tên, một lát sau, sản phụ được đẩy ra khỏi phòng sinh, chuyển sang phòng phẫu thuật.

"Chắc là không sao đâu nhỉ?" Thương Dĩ Nhu vô cùng lo lắng.

Khúc Mịch luôn nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng an ủi. Thật ra anh còn sợ hơn cô rất nhiều. Sản phụ đó đã sinh lần hai, lúc sinh còn xảy ra sự cố, Thương Dĩ Nhu mang song thai, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng hai đứa bé đã ở trong bụng rồi, đâu thể nói không sinh nữa?

Có điều dưỡng vào kiểm tra tình hình của Thương Dĩ Nhu.

"Tim thai ổn, sản phụ cứ yên tâm chờ sinh đi."

Nghe nói Thương Dĩ Nhu và con tạm thời không có vấn đề gì, Khúc Mịch mới thở phào, lại hỏi: "Xin hỏi sản phụ mới được đưa vào phòng phẫu thuật sao rồi?"

"Sản phụ mới chuyển vào phòng mổ hả? Không sao, đã mổ bắt con ra rồi, rất bình thường. Bác sĩ đang khâu cho sản phụ, lát nữa cô ấy sẽ ra. Sao hả, sợ à? Đừng sợ, bác sĩ bệnh viện chúng tôi có chuyên môn rất cao, trang thiết bị cũng là loại tiên tiến nhất, trước giờ chưa từng có vấn đề gì." Điều dưỡng an ủi.

Cũng đúng, trong thời kỳ mang thai làm vô số kiểm tra, chỉ cần máu, nước tiểu thai phụ hay tim thai có chút không bình thường, bệnh viện đều đều nghị chuyển lên tuyến trên. Đến khi thai phụ sắp sinh nhập viện, bệnh viện lại cho kiểm tra từ đầu đến cuối một lần nữa, thai phụ có các chỉ số bình thường mới được bệnh viện nhận.

Nghe vậy Thương Dĩ Nhu mới yên tâm một chút. Khúc Mịch bảo cô ngủ đi, trời sắp sáng rồi.

Mỗi ngày 6 giờ sáng bố Khúc mẹ Khúc sẽ dậy, Khúc Mịch canh thời gian gọi điện này, lúc này họ mới phát hiện đôi vợ chồng trẻ không ở nhà, lập tức chạy đến bệnh viện.

"Sao thế? Sắp sinh hả?" Lúc sinh Khúc Mịch mẹ Khúc sinh thường nên có kinh nghiệm.

Thương Dĩ Nhu chưa kịp trả lời thì cơn đau đột nhiên ập tới, lần này khoảng một phút. Thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, mẹ Khúc vội chạy đi lấy khăn lau.

Cơn đau tới bất chợt, hơn nữa cứ mười phút một lần. Điều dưỡng tới kiểm tra, nói đã mở bốn phân, chờ đến khi năm phút đau một lần sẽ kiểm tra lại.

"Cho sản phụ ăn mấy thứ nhiều năng lượng như trứng gà với chocolate, lát nữa vào phòng sinh mới có sức." Điều dưỡng dặn dò.

Mẹ Khúc mang cả nồi điện nhỏ ở nhà đến, bên trong có mấy cái bánh bao. Thương Dĩ Nhu ăn một lần năm cái, còn uống nước đường.

Cơn đau tới thường xuyên hơn, lúc đầu Thương Dĩ Nhu còn cố nhịn, về sau cô chỉ có thể hét to. Khúc Mịch nhìn mà đau lòng nhưng lại không thể giúp được gì.


"Bác sĩ, có thể mổ ngay cho vợ tôi không? Cứ thế này chẳng phải sẽ đau đến ngất à?" Khúc Mịch chạy đi hỏi bác sĩ.

Bác sĩ bật cười: "Cậu không nghe nói phụ nữ sinh con là nỗi đau nhất trên đời hả? Lo cho vợ mình rất tốt, nhưng đừng quá lo lắng, cậu sẽ khiến vợ cậu lo theo, không tốt đau. Bây giờ chỉ hơi đau một chút, chờ sinh xong rồi sẽ nhẹ nhàng ngay. Nếu mổ thì phải cắt bảy lớp mới bắt con ra được, trong quá trình phẫu thuật nhờ có thuốc tê sản phụ sẽ không đau, nhưng khi thuốc tê hết rồi sản phụ sẽ rất đau đớn, hơn nữa dù đau cũng không thể nằm yên, phải cố chịu xuống giường tập đi. Cơn đau này sẽ kéo dài liên tục từ ba đến năm ngày, mà vết thương ở tử cung cần ít nhất sáu mươi ngày mới khỏi, mỗi khi trời mưa, vết thương chỗ đó sẽ vừa ngứa vừa đau, có người còn bị để lại di chứng..."

"Được rồi bác sĩ, tôi hiểu rồi." Khúc Mịch nghe mà ứa mồ hôi lạnh, quyết định để Thương Dĩ Nhu sinh thường.

"Tình hình của vợ cậu rất phù hợp sinh thường, vì là song thai nên hai đứa bé khá gần đường sinh, chỉ cần đường sinh mở đủ thì cô ấy sẽ sinh rát nhanh. Việc sinh con không quan trọng là sinh lần đầu hay sinh lần hai mà phải xem vị trí của thai nhi và tình hình của sản phụ để quyết định sinh thường hay sinh mổ, thế nên cậu cứ yên tâm đi." Bác sĩ đã gặp nhiều người bố mắc chứng lo lắng tiền sản, có khi họ còn căng thẳng hơn sản phụ, nghiêm trọng hơn phải nhờ điều trị tâm lý.

Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Khúc Mịch đã bình tĩnh hơn nhiều, điều này cũng giúp Thương Dĩ Nhu yên tâm hơn. Cơn đau như thuỷ triều ập tới, Khúc Mịch ở cạnh xem đồng hồ canh thời gian.

"Bây giờ tần suất là năm phút một lần, một lần khoảng hai phút." Anh lại đi tìm bác sĩ, khôi phục sự bình tĩnh và phán đoán trước đây, "Chắc là sắp sinh rồi."

Bác sĩ và hộ sinh cùng tới kiểm tra, quả nhiên đã mở sáu phân, có thể nhìn thấy đầu đứa bé. Thương Dĩ Nhu được đưa đến phòng sinh bằng tốc độ nhanh nhất, khi cánh cửa đóng lại, trái tim Khúc Mịch như rơi xuống vực sâu không đáy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người đều vô cùng nôn nóng, Khúc Mịch đứng ngay trước cửa phòng sinh, mặt không cảm xúc, nhưng cẩn thận nhìn có thể phát hiện cổ anh nổi gân xanh, tay nắm chặt vào nhau.

"Không sao đau, trước đây Tiểu Nhu đã gặp nhiều trắc trở rồi, bây giờ và tương lai chắc chắn đều sẽ may mắn." Mẹ Khúc an ủi anh, cũng như tự an ủi mình.

Bà cứ đi qua đi lại trước cửa phòng sinh. Sinh con vốn dễ gặp nguy hiểm, khả năng gặp sự cố khi sinh song thai tăng gấp đôi, bên trong phòng sinh hiện đang là ba mạng người!

Chưa đến nửa tiếng sau, của phòng sinh mở, hai điều dưỡng lần lượt bế hai đứa bé ra.

"Chúc mừng gia đình, là thai long phượng." Điều dưỡng cười nói.

Bố Khúc và mẹ Khúc vội qua đón cháu, còn Khúc Mịch thì chạy vội về phía phòng sinh nhưng bị hộ sinh ngăn lại.

"Người nhà ở đây chờ đi, sản phụ ở trong đang được quan sát thêm."

"Quan sát? Sao phải quan sát? Tại sao?" Khúc Mịch duỗi tay nắm lấy cổ áo hộ lý, trước nay anh luôn đàn ông, chưa từng bất lịch sự như vậy.

Hộ sinh sợ hãi, thầm cảm thấy người này bị điên. Vợ mình sinh thai long phượng mà anh không vui, ngược lại còn như hung thần ác sát vậy.

"Không tại sao cả, sản phụ sau khi sinh xong đều sẽ ở lại để quan sát thêm nửa tiếng, đến khi chắc chắn không có vấn đề gì mới được đẩy ra." Thấy anh như muốn ăn thịt người, hộ sinh vội trả lời.

Khúc Mịch buông tay, chạy vào trong liền thấy Thương Dĩ Nhu nằm trên giường. Tóc cô ướt đẫm, trông rất mệt mỏi nhưng khóe miệng lại treo nụ cười hạnh phúc.

"Khúc Mịch, gặp bảo bối của chúng ta chưa? Bọn chúng đều rất đáng yêu." Sinh xong, hộ sinh đã bế chúng đến trước mặt cô, cho cô hôn một cái. Khoảnh khắc ấy Thương Dĩ Nhu vô cùng xúc động, suýt chút bật khóc.

Thấy cô vẫn có thể nói chuyện, Khúc Mịch cuối cùng cũng thở phào. Anh nắm chặt tay Thương Dĩ Nhu, duỗi tay nhẹ nhàng mồ hôi trên trán cô.