Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 463: Kết thúc




Cái chết của Hâm Hân khiến trên dưới đội hình sự đều rơi vào cảm giác sợ hãi, ai nấy đều nhớ đến mẹ của Kaidi là người của tộc X. Lần cuối gặp Kaidi, bà ta đã nói một câu không ai nghe hiểu. Có vẻ như cái chết kỳ lạ của Hâm Hân chính là sự báo thù của bà ta.

"Tôi đoán đúng rồi, câu bà ta nói khi đó chắc chắn là 'Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con!'. Thảm rồi, mấy anh nói xem, liệu bà ta có quy chụp chuyện của Kaidi lên đầu chúng ta không? Vương Thành bị bệnh cũng rất lạ, trông giống như bị tiểu quỷ ám vậy. Tôi nghe nói vu thuật của tộc X rất đáng sợ, có thể lấy mạng người ta mà thần không biết quỷ không hay. Hâm Hân chính là ví dụ, chúng ta tiêu đời rồi!" Lưu Tuấn than vãn.

Vương Thành là người sợ nhất.

Mạnh Triết lấy ra mấy lá bùa được viết bằng chu sa: "Ai mua không? Giữ mạng trừ tà, một trăm tệ một cái!"

"Mấy cậu đang làm gì đấy hả? Tất cả cầm bút đi chép sách chính trị đi!" Thấy tình hình thế này, Lục Li bực bội đuổi tất cả mọi người đến phòng họp chép sách để gia tăng tư tưởng giác ngộ.

Khi văn phòng chỉ còn một mình anh, anh gọi điện cho Khúc Mịch.

"Bên trên nói sẽ khen thưởng cho anh. Hai vụ án này được phá nhanh như vậy cũng nhờ anh hỗ trợ. Ha ha, bây giờ tôi còn chuyện này muốn nhờ anh, không, nói đúng hơn là nhờ chú Khúc giúp đỡ. Chú ấy là nhà nghiên cứu sinh vật, còn tác nghiệp trong rừng núi quanh năm, phát hiện loài mới. Chú Khúc có biết về các loài sâu không?"

"Nói chuyện này với tôi cũng vô dụng thôi." Khúc Mịch vừa uống trà vừa trả lời, thầm cảm thấy vẫn là công việc ở đồn công an địa phương rảnh rỗi hơn, "Cậu đến nhà tôi đi."

Sau khi cúp máy, anh nhìn Lưu Thiên cau mày ngồi đối diện. Thanh niên này cái gì cũng tò mò, cứ đi theo Khúc Mịch hỏi về vụ án, thậm chí là thấy hào hứng với thi thể của Hâm Hân.

"Thi thể ghê tởm có gì mà nghe chứ?" Chị Vu đến tìm trưởng đồn, thấy Lưu Thiên cứ quấn lấy Khúc Mịch thì cười nói, "Nếu cậu thích thi thể, thế để chị nhờ người điều cậu đến đội hình sự nhé, hoặc là cậu cứ nói với Khúc Mịch, nhờ vợ cậu ấy điều cậu khoa pháp y đi."

"Đừng đừng đừng!" Lưu Thiên xua tay ngay, "Tuyệt đối đừng! Em chỉ thích nghe mấy chuyện kinh dị thôi, chứ bảo em đối diện với thi thể thật chắc em sợ đến tè ra quần mất. Nói đến việc này em đúng là bội phục chị dâu, chị ấy sao lại dám giải phẫu thi thể chứ?"

Nghe có người khen vợ, biểu cảm trên khuôn mặt Khúc Mịch dịu dàng hơn. Lúc này điện thoại trong văn phòng đổ chuông, Lưu Thiên nhíu mày: "Chuyện gà bay chó sủa lại tới rồi."

Quả nhiên là khu chung cư gần đó có người dùng thuốc diệt chuột liều cao khiến một con thú cư ăn nhầm chết. Chủ nhân con chó tìm được người bỏ thuốc, bắt bồi thường, cả hai vì việc này mà đánh nhau.

Lưu Thiên và ông Trần đi đưa hai người về. Kẻ bỏ thuốc diệt chuột là một người đàn ông hung hãn, còn chủ nhân con chó lại là người phụ nữ khá chanh chua, xem ra vụ việc khó mà hòa giải êm đẹp.

Khúc Mịch nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ nghỉ trưa, anh liền cầm mũ rời khỏi văn phòng.

Bên phía đội hình sự, Lục Li cầm ảnh đến nhà họ Khúc. Nghe Lục Li trình bày mục đích, bố Khúc vô cùng hào hứng. Ông ta là chuyên gia nghiên cứu sinh vật, đã nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện sinh vật làm khó ông.

Bố Khúc nóng vội muốn xem ảnh, lại nghe Lục Li giới thiệu chỗ thần bí của lũ sâu, hai mắt như phát sáng.

"Cháu nói loài sâu này ăn nội tạng người, sau khi rời khỏi cơ thể sẽ chết, cuối cùng sẽ hóa thành chất lỏng màu vàng?" Bố Khúc lấy kính lúp ra soi ảnh, vừa xem vừa hỏi.

"Vâng, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh. Chỗ cháu có video nạn nhân lúc còn sống, không biết chú có muốn xem không? Thật ra không khác mấy miêu tả của cháu, không xem cũng được."

Cảnh tượng quá kỳ lạ và ghê tởm, Lục Li không muốn dọa bố Khúc sợ, không ngờ bố Khúc lại vô cùng hào hứng, lập tức nói muốn xem.

Xem xong, ông tỏ ra tiếc nuối: "Chú chưa từng gặp loài sâu này, chắc là một loài cổ. Cháu cho chú chút thời gian, khi nào có kết quả chú sẽ gọi cháu ngay. Mấy thứ này để lại đây nhé, chú cần dùng để nghiên cứu."

Lục Li trịnh trọng cảm ơn, để lại đồ rồi ra về.

Một tuần sau khi Hâm Hân chết, Kaidi được xét xử không công khai, bị phán tử hình. Hắn lựa chọn tiêm thuốc, hơn nữa quyết định hiến tặng giác mạc và trái tim.

Vụ án dường như đã đi đến hồi kết, nhưng Ách Ni Nhi mãi không xuất hiện lại thành cái gai trong lòng mọi người. Ai nấy đều cố gắng không nhắc đến, hy vọng theo cái chết của Kaidi, việc này có thể kết thúc thật sự.

Nhưng Ách Ni Nhi lại không muốn mọi người quên mình, bà ta đột nhiên xuất hiện ở đội hình sự, hơn nữa vẻ ngoài có sự thay đổi rất lớn.


Mái tóc đen của bà ta nay đã biến thành màu bạc, nếp nhăn trên mặt sâu hơn, cả người toát ra sự u ám. Bất ngờ thấy bà ta nhếch mép cười, ai nấy đều phải giật mình nhảy dựng.

"Đội trưởng Lục, tôi tới tìm cậu. Tôi không quen biết những người kia nên mới nhờ cậu giúp tôi. Không thể lấy mắt và tim của Kaidi, nó sẽ mãi mãi không được siêu sinh!" Bà ta bắt lấy tay Lục Li, quỳ xuống dập đầu, "Tôi sẽ dùng mọi cách để giữ hồn phách của nó, nhưng nó lại làm như vậy, nó thật sự không muốn sống nữa! Chỉ cần nó thay đổi quyết định..."

Lục Li vội kéo bà ta đứng dậy. Cái chết của Hâm Hân không có bằng chứng là bà ta làm, nhưng Lục Li cảm thấy bà ta rất đáng nghi. Có điều dù trước đây Ách Ni Nhi mang đến ấn tượng gì cho anh thì bây giờ bà ta chỉ là một người mẹ tuyệt vọng đau đớn.

"Quyết định là của hắn, không ai thay đổi được!"

Nghe Lục Li nói vậy, Ách Ni Nhi khóc lóc thảm thiết.

Lục Li do dự rất lâu, cuối cùng nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, nếu bà có thể thuyết phục được hắn thì việc này có thể thay đổi."

Ách Ni Nhi lập tức ngừng khóc, cảm ơn liên tục.

Lục Li bảo bà ta vào phòng họp chờ tin, sau đó dùng hết cách mối quan hệ để tìm cách cho hai người gặp nhau.

Ách Ni Nhi và Kaidi chỉ có mười lăm phút, bà ta bắt buộc phải thuyết phục được Kaidi trong thời gian này. Và đương nhiên, bà ta không thể làm Kaidi thay đổi quyết định.

Bước ra khỏi nhà tù, bà ta như mất đi linh hồn, mỗi một hành động đều cứng đờ. Bà ta không lên xe của Lục Li mà lang thang đi về phía trước.

Lục Li không gọi bà ta lại, việc anh có thể giúp cũng chỉ có từng đó.

Kaidi nhanh chóng bị chấp hành xử lý, trước khi hắn ngã xuống, bác sĩ lấy giác mạc và trái tim của hắn. Tuy đây không phải cách tái sinh mà Ách Ni Nhi mong muốn nhưng lại là điều kéo dài sinh mệnh tốt đẹp nhất.

Mấy hôm sau, Lục Li nhận được điện thoại của bố Khúc, lập tức qua ngay. Trong phòng làm việc của bố Khúc chất đầy sách, có vẻ như ông đã tìm đọc rất nhiều. Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu cũng có mặt, bọn họ cũng thấy tò mò về loài sâu kỳ lạ kia.

"Bố đã tìm kiếm rất nhiều tài liệu, thậm chí còn gọi điện hỏi đồng nghiệp, cuối cùng mọi người thống nhất cho rằng loài sâu này là một loài cổ xưa, có thể có niên đại từ thời kỳ khủng long. Vòng đời của nó cực kỳ ngắn, từ ấu trùng đến trưởng thành rồi đến lúc chết chỉ mất nửa tháng. Chúng là loài ăn thịt điển hình, thích chui vào cơ thể động vật hoặc con người, sinh sản với số lượng lớn, ăn các cơ quan nội tạng. Nhưng một khi ký chủ chết, nó sẽ bò ra ngoài, không lâu sau cũng sẽ tử vong, sau khi chết sẽ hóa thành chất lỏng màu vàng nhạt. Không có dấu vết nào của loài này trong tài liệu. Bố chỉ tìm thấy ít thông tin trong một cuốn dã sử không chính thức. Ban đầu bố cứ tưởng ai đó phóng đại hay tưởng tượng thôi, không ngờ loài này thật sự tồn tại. Tiếc là nó không để lại ấu trùng hay trứng, nếu không đây chắc chắn là một phát hiện chấn động thế giới. Khả năng cao nhất là Hâm Hân vô tình ăn phải trứng sâu, hoàn cảnh trong cơ thể làm trứng sống lại, nở ra ấu trùng, cuối cùng lấy mạng bà ấy."

Bố Khúc không tin vào mấy chuyện ma quỷ, ông cảm thấy mọi việc đều có thể giải thích bằng khoa học, chẳng qua kiến thức của con người vẫn còn hạn hẹp.

Chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất, không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Vụ án của Hâm Hân kết thúc tại đây. Thi thể của bà được chồng trước và con gái đưa về, tổ chức lễ tang long trọng, rất nhiều minh tinh trong giới giải trí tham dự. Các fans chủ động làm một lễ nghi thức, trong lễ nghi thức chiếu lại tất cả phim điện ảnh và phim truyền hình Hâm Hân tham gia. Một nhân vật lớn cứ thế biến thành cát bụi.