Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 461: Lời tạm biệt cuối cùng




Đích thân Lục Li dẫn người đi bắt Kaidi, Khúc Mịch cũng không rảnh rỗi, anh vẫn còn một thắc mắc chưa được giải đáp nên tự mình đến Khải Duyệt Hào Uyển. Chuyến đi này, cuối cùng anh cùng tìm được chứng cứ quan trọng nhất chứng minh Kaidi giết người.

Đối mặt với chứng cứ, Kaidi theo bản năng biện hộ, nhưng trừ ba từ "Tôi không có", hắn không nói được gì thêm cả.

Mà Khúc Mịch có một câu chọc ngay điểm yếu của hắn, cuộc đời này người phụ nữ hắn không muốn liên lụy nhất là Hâm Hân, hắn muốn ở trước mặt Hâm Hân mãi mãi duy trì hình tượng đàn ông đích thực.

Hắn yêu Hâm Hân, muốn mang đến hạnh phúc cho Hâm Hân, muốn trở thành người che mưa chắn gió cho người phụ nữ ấy.

Hắn mãi mãi không quên được ngày hắn lái xe đến nhà Hâm Hân, ngay cửa nhà Hâm Hân cũng không cho mình vào, gọi điện cả trăm cuộc đối phương mới bắt máy.

Trong điện thoại, Hâm Hân nói Kaidi không hiểu điều bà ấy phải đối mặt là gì. Người không cần tình yêu vẫn có thể sống, nhưng nếu đánh mất một điều, bà ấy sẽ không sống nổi. Bà ấy đã sống nửa đời người, không dám tiếp tục đánh cược nữa. Bà ấy chỉ muốn sống bình yên khoảng thời gian còn lại, trân trọng những gì đang có. Nếu bắt buộc phải vứt bỏ một thứ, bà ấy lựa chọn vứt bỏ tình yêu của họ.

Kaidi biết vì mình chưa đủ lớn mạnh nên không thể trở thành chỗ dựa cho người mình yêu. Hắn bắt buộc phải trở nên mạnh hơn, phải có nhiều năng lượng hơn mới có thể theo đuổi tình yêu của mình. Hắn thầm thề sẽ không từ bỏ tình yêu này, sẽ để thời gian chứng minh tất cả.

Nhưng còn chưa kịp chứng minh tình yêu của mình, hắn đã kéo Hâm Hân xuống nước. Cảnh sát phát hiện vết máu trên xe của Hâm Hân, Hâm Hân trở thành kẻ bị tình nghi giết người.

"Kaidi, anh có còn là đàn ông không?" Giọng của Khúc Mịch vẫn đều đều nhưng câu hỏi của anh lại đánh ngay điểm yếu của Kaidi, là nơi hắn dễ tổn thương nhất.

"Tôi biết anh muốn chọc tức tôi!"

"Không, tôi chỉ muốn nói anh biết cảnh sát đã đi bắt giữ Hâm Hân. Tội giết người với một nghệ thuật gia có tiếng e là sẽ phá hủy tất cả thành tựu mà bản thân gây dựng, bao gồm danh tiếng, địa vị, tình thân và cả tình yêu." Khúc Mịch đưa tay lên xem đồng hồ, "Còn mười phút, người của chúng tôi sẽ đến Khải Duyệt Hào Uyển."

Kaidi đứng bật dậy, hắn cũng theo bản năng nhìn đồng hồ. Khúc Mịch phát hiện vành tai phải của hắn run rẩy, một, hai, ba, đây có lẽ là lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời của hắn.

Ba phút sau, hắn ngồi xuống: "Người là do tôi giết!"

Nói xong, hắn cảm thấy bản thân như được giải thoát.

Con người một khi đứng giữa các sự lựa chọn sẽ luôn hoang mang mất định hướng, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, con người ta sẽ trở nên bình tĩnh.

Khúc Mịch lấy di động ra gọi điện cho đồng nghiệp ở Khải Duyệt Hào Uyển, sau đó ngồi xuống đối diện hắn.

Kaidi im lặng mấy phút, sau đó bắt đầu thuật lại động cơ và quá trình giết người của mình.

Không khác suy đoán của Khúc Mịch, mục tiêu hắn chọn chỉ là ngẫu nhiên. Hắn vô tình nghe Vương Mỹ Hoa nói chuyện với người bên cạnh rằng con mình dự sinh vào ngày đông chí nên mới chọn chị ta, hơn nữa Vương Mỹ Hoa còn đến WC ở tầng 3 hẻo lánh, điều này càng tạo thời cơ cho hắn.

Sau khi giết Vương Mỹ Hoa mổ bụng lấy thai nhi của chị ta, hắn chọn đến Khải Duyệt Hào Uyển vì sợ cảnh sát xem ghi hình sẽ phát hiện hắn. Hắn đến chỗ Hâm Hân thì sẽ người đại diện làm chứng, hơn nữa trong gara nhà Hâm Hân có một chiếc bà ấy mua cho hắn, phóng viên và paparazzi không biết mặt chiếc xe này nên khi hắn lái đi xử lý thai nhi sẽ không bị chú ý.

"Anh cho rằng thành công của mình hoàn toàn dựa vào tiểu quỷ à?" Nghe hắn thuật lại việc luyện tiểu quỷ, nuôi tiểu quỷ thế nào, Khúc Mịch nhíu mày.

"Đương nhiên!" Kaidi khẳng định, "Tôi tham dự gameshow bắt chước, mẹ tôi đã xin tiểu quỷ, thế nên một tuyển thủ rất có thực lực thi trước tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, sau khi xuống sân khấu chính cậu ta cũng nói thấy rất lạ, đầu óc trống rỗng. Tôi biết đó chính là sự giúp đỡ của tiểu quỷ. Sau này tôi gặp được Hâm Hân, tất cả đều do vận mệnh sắp đặt. Có điều khả năng của tiểu quỷ có hạn, nó chỉ có thể giúp tôi vào nghề, không thể giúp tôi bay xa. Tôi biết có rất nhiều minh tinh Đài Loan tin vào việc nuôi tiểu quỷ, có những người nổi tiếng cũng nhờ nuôi tiểu quỷ lợi hại. Tôi biết khoảng cách của mình với Hâm Hân quá xa, muốn đến gần thì phải có thành tựu trong sự nghiệp. Để tiến thêm một bước, tôi chỉ có thể nuôi một con tiểu quỷ khác lợi hại hơn."

Cuộc đời đúng là trớ trêu, kiếp nạn của Kaidi chính là một chữ "tình". Ai nấy đều nói Hâm Hân là quý nhân của hắn, nhưng bây giờ xem ra Hâm Hân lại là nghiệt duyên. Toàn bộ câu chuyện nhìn có vẻ là vì danh lợi, nhưng thực chất lại là vì tình yêu.

Có thể khăng khăng yêu điên cuồng một người phụ nữ đáng tuổi làm mẹ mình, Khúc Mịch đoán mẹ con Kaidi ở cùng nhau cũng sẽ như vậy. Vì quá khứ của mình, Ách Ni Nhi làm việc cực đoan, tình cảm của bà ta mang đến cảm giác nặng nề, điều này khiến Kaidi theo phản xạ trốn tránh tình cảm, nhưng đồng thời hắn lại hy vọng có được mối quan hệ mẹ con hòa thuận.

Hâm Hân thưởng thức hắn, dìu dắt, cũng ỷ lại vào hắn, vừa hay thỏa mãn nhu cầu tình cảm, đền bù chỗ trống tình cảm của hắn.

"Tôi không hề hối hận vì những lựa chọn của mình, tất cả đều tại Hoa Uy, nếu không phải tại Hoa Uy, không ai có thể biết được chân tướng!" 

Càng ngày Kaidi càng bộc lộ khiếm khuyết trong tình cảm của mình. Hắn không muốn thừa nhận sai lầm, thất bại và tự ti sâu trong nội tâm. Hắn luôn quy kết nguyên nhân thất bại lên người kẻ khác, chưa từng nghĩ bản thân đã mắc sai lầm. Hơn nữa con người hắn vốn dĩ đã rất tàn nhẫn. Đối diện với tương lai tươi đẹp, hắn có thể giơ dao lên mà không chút do dự, thời điểm giết người hắn không hề chần chờ, thậm chí không từ thủ đoạn vì mục đích của mình.

Mà Hoa Uy tự nhận mình vừa tìm được con đường phát tài, trong lúc há miệng chờ sung lại không biết bản thân đang từ từ đi về phía cái chết. Sự tham lam của hắn dẫn đến kết cục của chính hắn.

Kaidi khai ra tất cả hành vi phạm tội của mình, mọi chi tiết đều trung khớp với bằng chứng cảnh sát điều tra. Từ lời khai của hắn và Ách Ni Nhi có thể dễ dàng nhận ra ai mới chính là hung thủ giết người thật sự.

"Ai xúc phạm tiểu quỷ, kẻ đó sẽ bị trừng phạt." Khi nói câu cuối cùng, Kaidi nhếch mép cười.

Vương Thành đứng cạnh Khúc Mịch chịu trách nhiệm ghi chép nghe thế thì ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức nổi da gà. Cậu không biết mình bị sao, từ lúc nhìn thấy thai nhi trong cái bình kia, đầu óc cứ trống rỗng, buổi tối thỉnh thoảng còn gặp ác mộng. Cậu nghĩ chắc do bản thân gần đây quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Đợi vụ án kết thúc, cậu sẽ xin nghỉ mấy ngày.

Lưu Tuấn ở phía bệnh viện nhận được tin Kaidi đã nhận tội nên trở về. Ách Ni Nhi nghe tin vô cùng đau lòng, bà ta đi tìm Lục Li xin gặp con trai một lần.

Lục Li đồng ý, cho mẹ con họ không gian riêng. Không có cảnh mẹ con ôm nhau khóc thảm thiết, qua màn hình có thể thấy mẹ con họ bình tĩnh ngồi đối mặt với nhau.


"Tại sao con lại nhận tội?" Sau một lúc lâu im lặng, Ách Ni Nhi hỏi trước.

Kaidi không trả lời.

Ách Ni Nhi đột nhiên trở nên kích động: "Có phải vì bà già đó không? Hay lắm, vì bà ta con không chỉ không nghĩ đến mẹ, ngay cả mạng mình cũng từ bỏ!"

Thấy hắn vẫn không phủ nhận, tâm trạng Ách Ni Nhi lập tức suy sụp.

"Ngay từ đầu mẹ đã nói bà ta là kiếp số của con, xem ra có làm gì cũng không thoát được. Tất cả đều do số phận sắp đặt." Ách Ni Nhi lẩm bẩm rồi đứng dậy, "Con yên tâm, @#*&......%#%!"

Sau đó bà ta rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lục Li tò mò nhìn Khúc Mịch thì thấy Khúc Mịch im lặng. Lần trước anh chẳng qua nhờ nhớ phát âm nên mới đoán được điều mà Ách Ni Nhi muốn nói. Lần này phát âm hoàn toàn xa lạ, một chữ anh cũng không hiểu.

Thấy bà ta rời khỏi văn phòng, Lục Li hỏi: "Mọi người đoán xem, câu cuối cùng bà ta nói với con trai là gì?"

"Con yên tâm, mẹ sẽ không để con cô đơn chết một mình."

"Con yên tâm, con chết rồi mẹ sẽ tự chăm sóc bản thân."

"Con yên tâm, mẹ sẽ báo thù thay con."

Trong lúc mọi người suy đoán, chỉ có một mình Khúc Mịch trầm tư đứng bên cửa sổ.

"Thôi thôi, anh Khúc, anh nói xem suy đoán của ai đáng tin nhất đây?" Mạnh Triết lớn tiếng hỏi.

Khúc Mịch xoay người lại: "Con yên tâm, mẹ sẽ giúp con tái sinh."

"Trời ạ, sao cứ có cảm giác rợn người vậy?" Mạnh Triết giật mình rụt đầu lại.

Mặt Vương Thành càng tái mét, cậu xin Lục Li nghỉ phép, vừa về ký túc xá liền ngủ một giấc, giấc này ngủ không sâu lắm, lúc thì thấy nóng, lúc thì nghe thấy có người nói chuyện bên tai nhưng bản thân không tài nào mở mắt được.

Rất lâu sau cậu cuối cùng cũng có thể mở mắt, lúc này cậu phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Lưu Tuấn cầm thau rửa mặt đi vào, thấy cậu đã dậy thì cười nói: "Nhìn cậu trông khỏe mạnh, không ngờ mới cảm một chút đã ngã rồi."

"Tôi bị cảm à?"

"Ừ, hôm qua về ký túc xá tôi phát hiện cậu bị sốt, có gọi thế nào cũng không tỉnh."

Đều là những thanh niên khỏe mạnh, chỉ bị cảm mà thôi, lúc đầu Lưu Tuấn không để bụng lắm, nhưng gọi Vương Thành dậy uống thuốc mãi cậu ta không dậy nên mới sốt ruột đưa đến bệnh viện.

Bản thân Vương Thành cũng thắc mắc, cậu rất ít khi bị bệnh, bị cảm chỉ cần uống nước ấm là được, lần này cậu bị sao vậy?