Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 446: Có ý đồ với em




Đồn công an chỗ làm của Khúc Mịch không quá xa cục công an, chỉ mất mười lăm phút là anh đã tới. Thương Dĩ Nhu ở văn phòng chờ anh ăn cơm, thấy anh mặc đồng phục cảnh sát nhân dân bước vào, cô không khỏi ngắm anh một lúc.

Thương Dĩ Nhu phải thừa nhận Khúc Mịch là người cực kỳ đàn ông. Vốn dĩ khi mặc đồ bình thường ở đội hình sự, anh luôn cho người ta ấn tượng về một giáo sư, bây giờ mặc đồng phục cảnh sát nhân dân, anh chẳng khác nào người mẫu đang trình diễn thời trang trên sàn catwalk.

"Đồng phục cảnh sát nhân dân giống hệt nhau, có gì mà xem chứ?" Khúc Mịch đi dạo một vòng trước mặt cô, "Chẳng qua nhờ nhan sắc của anh nên nó mới miễn cưỡng được nâng tầm thôi."

"Gì mà miễn cưỡng, phải công nhận là rất đẹp mới đúng!" Thương Dĩ Nhu giơ ngón cái lên, "Anh bây giờ đang đảm nhận giá trị nhan sắc của cảnh sát nhân dân đấy."

Từ này cô học từ Khang Chỉ Kỳ, Khang Chỉ Kỳ là kiểu người thích theo đuổi idol, nhất là những nhóm nhạc nam. Cô thường xuyên chia sẻ với Thương Dĩ Nhu ai là người đảm nhận vị trí nhan sắc, ai là người có vóc dáng đẹp nhất, ai nhảy chính...

Tất cả những điều Khang Chỉ Kỳ chú ý xưa nay cô không hề quan tâm, đây cũng là phần khiếm khuyết trong cuộc sống của cô. Nhưng chính nhờ sự ảnh hưởng của cô ấy, cuộc sống của cô mới dần trở nên phong phú đa dạng.

Nghe Thương Dĩ Nhu khen, Khúc Mịch vô cùng kiêu ngạo. Anh đi lấy hộp đồ ăn giữ nhiệt của mẹ Khúc chuẩn bị tới, mở ra.

Hộp cơm bốn tầng đủ cho hai người, buổi sáng lúc đưa Thương Dĩ Nhu đi làm, Khúc Mịch đã mang lên văn phòng.

Bên trong có cơm trắng, rau xào, cá kho, dưa muối, thịt Đông Pha, canh bí đao và trái cây cắt sẵn. Ngày nào mẹ Khúc cũng đi chợ từ sáng sớm, tự tay chọn nguyên liệu tươi nhất rồi về cùng bố Khúc nấu ăn.

Bố Khúc khá có năng khiếu trong việc nấu nướng, ông chỉ mới ôm sách nghiên cứu một lúc là đã nấu được. Mẹ Khúc còn đùa nhờ con dâu mà ông mới có thể thể thiên tài năng nấu nướng, nếu sau này cháu ra đời, người làm ông nội như ông không biết sẽ chăm vào bếp đến cỡ nào.

Thịt Đông Pha là món bố Khúc mới học, mới nhìn thôi đã muốn ăn, ăn vào quả thật rất ngon.

"Hôm nay là ngày đầu đi làm, thấy sao hả?" Thương Dĩ Nhu hỏi. Cô không lo năng lực của Khúc Mịch nhưng lại hơi lo về cái cách anh xã giao, hơn nữa vì anh quá giỏi, lại phải ở đồn công an nhỏ bé, chắc chắn sẽ dễ bị uất ức.

Nhưng Khúc Mịch lại gật đầu: "Những thứ mới mẻ luôn khiến người ta thích thú, có điều... Công việc lại liên quan đến những khía cạnh anh không giỏi nhất."

"Khía cạnh nào?" Thương Dĩ Nhu cười, hiếm khi anh chịu thừa nhận mình không giỏi ở một mặt nào đó như vậy.

"Quá đơn giản, không cần động não." Anh nghiêm túc trả lời, dường như chính anh cũng bối rối vì vấn đề này.

Thương Dĩ Nhu bất lực: "Người ở chỗ làm thế nào? Hiền hòa không?"

"Ừ, cũng ổn." Anh chỉ trả lời như thế rồi lược xương cá cho Thương Dĩ Nhu.

Nhìn anh chăm chú lược xương cá, Thương Dĩ Nhu không tin anh thật sự thấy ổn. Hôm nay chỉ mới đi làm nửa ngày, nếu cứ thế này thời gian dài, e rằng không ai thích tính cách của anh.

"Tối nay anh mời đồng nghiệp mới ăn một bữa, đến giờ anh qua đón em." Khúc Mịch nói.

Thương Dĩ Nhu giật mình: "Thật ra anh không cần ép mình hùa theo ai đâu."

"Em biết anh xưa nay chưa từng chịu thua ở mặt nào mà." Anh buông đũa xuống, nghiêm túc nói, "Xã giao là một môn học, anh nhất định phải đạt được điểm tuyệt đối."

Thôi, xem ra lo lắng của cô là thừa, vẫn chưa có chuyện nào làm khó được Khúc Mịch. Nếu anh thật sự có thể hoàn thành môn học xã giao thì đúng là một con người hoàn hảo.

Hai người cùng nhau ăn cơm, có thể vì đang mang song thai, Thương Dĩ Nhu ăn rất nhiều. Khúc Mịch hầu như ngồi gắp đồ ăn cho cô, còn cô kể cho anh nghe chuyện trong khoa.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Đinh Duệ xách một cái túi đi vào, khi thấy Khúc Mịch thì không khỏi sững sờ, nhưng ngay giây sau cậu liền bình tĩnh lại.

"Trưởng khoa Thương, em mua nước về rồi. Em có mua sữa chua chuối cho chị, vừa dinh dưỡng vừa dễ tiêu hóa." Không cho Thương Dĩ Nhu cơ hội từ chối, Đinh Duệ Nghĩa đã đặt nước lên bàn, "Ly thứ hai giảm 50%, em thấy rẻ nên mua, không mua thì phí quá."

"Cảm ơn cậu, cậu mang cho Tiểu Vương đi, tôi ăn no quá rồi." Thương Dĩ Nhu cười nói. Chàng trai này luôn muốn lấy lòng cô, nhưng trong công việc chưa từng trì hoãn, cũng không khiến người ta thấy chán hay ghét.

Đinh Duệ Nghĩa vội nói: "Cô ấy cũng mua, anh Khang cũng có một ly. Chẳng phải đồ uống nóng gì, để lát nữa uống cũng không sao. Em ra ngoài trước đây, có việc gì chị cứ kêu em."

Nói hết câu, cậu gật đầu với Khúc Mịch rồi mới ra ngoài đóng cửa lại.

Khúc Mịch nhíu mày nhìn sữa chua chuối trên bàn: "Thằng nhóc kia có ý đồ với em."

"Em bây giờ đang mang thai, xấu muốn chết, ai lại có ý đồ chứ? Huống hồ em lớn hơn cậu ta mấy tuổi, ai lại đi thích một người như vậy còn là vợ của kẻ khác hả?" Thương Dĩ Nhu liếc xéo.

"Ly sữa chua chuối này rõ ràng không phải hàng ưu đãi, cậu ta cố tình chọn cho em nhưng sợ em từ chối nên mới nói dối như vậy." Thấy Thương Dĩ Nhu không tin, Khúc Mịch giải thích, "Chuối mùa này đắt lắm, làm gì có quán nào dùng nguyên liệu đắt để làm hàng ưu đãi hả? Hơn nữa có ưu đãi thì cũng chỉ là ly nhỏ, không tặng thêm khăn ướt. Nhưng em xem, trên túi đóng gói còn thắt nơ con bướm màu đỏ, đây chắc chắn không phải hàng tặng, có người cố ý thêm vào. Em ra ngoài xem ly của Khang Bình đi, chắc chắn không có. Vả lại thằng nhóc đó thấy anh, ánh mắt liền lộ sự hoảng loạn và căng thẳng như đứa bé mắc lỗi bị phụ huynh thầy cô bắt gặp, muốn nói dối để che giấu. Mà lúc cậu ta nhìn em, ánh mắt lại cất giấu sự hào hứng, đây dường như không phải trạng thái khi lấy lòng cấp trên."

Nghe anh phân tích, Thương Dĩ Nhu mở cửa ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về.

"Khúc Mịch, anh đúng là không hợp làm cảnh sát nhân dân, công việc rảnh rỗi quá rồi đấy."


Tất cả đều bị Khúc Mịch đoán trúng. Được anh nhắc nhở Thương Dĩ Nhu mới phát hiện Đinh Duệ Nghĩa đối xử với mình khác với mọi người.

"Dù anh có bận thế nào thì em vẫn là số một."

"Thế anh không lo lắng à? Cậu ta trẻ hơn anh, có sức sống hơn anh?" Thương Dĩ Nhu cười trêu, "Hơn nữa bọn em còn làm chung một khoa, biết đâu ở gần nhau lâu ngày sinh tình."

"Ở gần nhau lâu ngày sinh tình gì chứ, anh thấy cậu ta nhìn trăng trong nước thì có!"

Rất ít khi Thương Dĩ Nhu thấy anh ghen tuông bậy bạ, nhìn anh thế này, cô không nhịn được mà che miệng bật cười.

Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ làm buổi chiều rồi, ngày đầu tiên đi làm không nên đi muộn, vậy nên cô vội đuổi Khúc Mịch đi.

Khúc Mịch ăn uống no say, vui vẻ trở về đơn vị.

Buổi chiều đồn công an càng không có gì để làm, mọi người nếu không đọc báo thì là ngủ gà ngủ gật. Không biết tối qua Lưu Thiên làm gì mà ngủ đến ngáy to.

Chị Vu đi từ phòng hồ sơ ra, gọi cậu ta dậy: "Chỉ có mấy người chúng ta thôi, muốn ăn gì thì nói đi, để tôi giúp Tiểu Khúc gọi điện đặt chỗ."

"Có gì ăn cũng được, em không kén chọn." Lưu Thiên không kén ăn, cũng không ăn kiêng.

Ông Trần nói đầu phố mới mở quán cá nướng cay mới, đang giảm giá, vừa kinh tế vừa nhiều món.

"Được đấy, vừa không tốn nhiều tiền vừa có thể ăn no." Đồn trưởng Vương ở bên trong nghe họ thảo luận, tươi cười đi ra.

"Nếu mọi người đều thích ăn cá thì để tôi chọn địa điểm." Khúc Mịch lấy điện thoại ra gọi, "Cho tôi đặt một bàn ở làng cá Động Đình."

Lưu Thiên nghe mà mở to hai mắt, làng cá động Đình là nhà hàng cá đắt nhất thành phố Nam Giang, tất cả cá ở đó đều là cá được bắt ở tự nhiên, nuôi tạm trong nhà hàng, khách thích món nào thì giết ngay tại chỗ, bảo đảm tươi ngon. Ngoài ra đầu bếp chỗ họ rất giỏi, nhất là món cá kho vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần bạn không chê mắc, đồ ăn ở nhà hàng chắc chắn sẽ làm bạn hài lòng.

Nhóm bọn họ có tổng cộng sáu người, chắc chắn sẽ tốn hơn 1000 tệ. Tuy ai cũng đủ khả năng trả 1000 tệ nhưng một tháng họ chỉ kiếm được 3000 tệ, ăn bữa này thật sự là khá đắt với họ.

Khúc Mịch gọi điện đặt phòng riêng. Buổi tối khi tan làm, Khúc mịch bảo họ đi trước, còn mình lái xe đi đón Thương Dĩ Nhu.

Lúc đi làm mọi người không để ý, bây giờ cùng nhau tan làm, nhìn xe của Khúc Mịch họ mới biết anh có điều kiện kinh tế.

Khúc Mịch đến đồn công an đón Thương Dĩ Nhu, sau đó chở cô đến làng cá. Nhóm đồn trưởng Vương đã tới phòng đặt trước.

Thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu cùng bước vào, chị Vu kêu lên: "Xinh quá, nếu không phải Tiểu Khúc nói em là pháp y thì chắc bọn chị ai cũng nghĩ em là minh tinh đấy! Trời ạ, mang thai còn đẹp như thế! Hai người đứng cạnh nhau hệt như bước từ trong TV ra vậy."

"Đây không phải trưởng khoa Thương sao?" Đồn trưởng Vương vội đứng dậy. Lúc đến cục công an tham dự cuộc họp ông từng gặp Thương Dĩ Nhu, khi đó ông đã có ấn tượng với trưởng khoa trẻ xinh đẹp này, thật không ngờ cô và Khúc Mịch là vợ chồng, đúng là trùng hợp.

Thương Dĩ Nhu không nhớ đồn trưởng Vương, thấy ông ta biết mình, cô vội cười chào hỏi.