Nhìn thì có vẻ Khúc Mịch chỉ thuận miệng nói một câu nhưng không ngờ đằng sau lại phải trải qua phân tích kỹ càng như vậy. Thương Dĩ Nhu thật sự rất bái phục tài suy đoán của anh, có điều cô cũng khá hiếu kỳ chuyện giữa Lâm Hạo Thiên và bạn gái rốt cuộc thế nào. Cô có cảm giác trong đây có sự tham gia của Lâm Húc.
"Tò mò à?" Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn cô, "Sự thật không phải điều em nên biết. Lòng người rất đáng sợ, có yếu đuối, có bất lực, nhưng nhiều hơn là thù hận và tuyệt vọng. Trong cảm xúc của Lâm Hạo Thiên, anh đọc được tất cả điều này."
"Em tò mò muốn biết tại sao một đứa con trai lại hận bố ruột của mình đến mức muốn ông ta chết, trong đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là không khống chế được cảm xúc mà thôi. Chuyện của bạn gái hắn chỉ là hạt giống, đến chuyện của Tịch Hoan Nhi mới bị kích hoạt nảy mầm, cuối cùng dẫn đến hậu quả xấu." Nói đến đây, Khúc Mịch thay đổi đề tài, "Lục Li đã trưởng thành hơn nhiều rồi, cậu ta có bản lĩnh, có kinh nghiệm, có thái độ kiên cường, là một đội trưởng ưu tú."
"Ha ha, sao nghe cứ như tổng kết cuối năm của lãnh đạo vậy?"
"Hôm nay có thành tích thi rồi, anh vẫn chưa tra cứu."
Nghe vậy, Thương Dĩ Nhu vội lấy di động ra xem thành tích mới công bố trên mạng. Mới vào trang web cô đã thấy căng thẳng, chỉ riêng việc mã số của Khúc Mịch thôi cũng nhập sai mấy lần.
"Thi rớt cũng không sao, thi đậu mới bất ngờ." Thay vì nói đang an ủi Khúc Mịch, rõ ràng cô đang tự an ủi bản thân hơn.
Khúc Mịch bình tĩnh lái xe, có vẻ như không để bụng lắm.
Cô nhập ba lần, cuối cùng cũng nhập đúng mã số dự thi của Khúc Mịch, màn hình thay đổi vào giao diện khác, trên đó xuất hiện thành tích thi và thứ tự của Khúc Mịch.
"Không thể nào!" Cô hét lên, "Khúc Mịch, anh nói xem có phải trang web đang có trục trặc gì không?"
Khúc Mịch bĩu môi nhìn cô: "Bà xã thân yêu, thái độ của em là đang vui cho anh đấy hả?"
"Sao có thể vậy được? Ngay cả sách anh cũng không đọc, sao lại thi được hạng nhất chứ? Là hạng nhất đấy! Kỳ thi viên chức cạnh tranh còn khốc liệt hơn thi đại học, anh bảo người ta sao chịu nổi đây? Khúc Mịch à, anh như vậy khiến người ta không ổn chút nào? Mọi bài thi anh đều đứng đầu, thế này sẽ khiến người ta thấy áp lực đấy."
"Em có thấy áp lực không?" Khúc Mịch không quan tâm những người khác, bọn họ không nằm trong phạm vi anh quan tâm.
"Em?" Thương Dĩ Nhu giật mình, "Tại sao em lại phải áp lực? Em đâu phải người ngoài."
Khúc Mịch khẽ cười.
"Gọi điện mời bố mẹ ra ngoài ăn chúc mừng anh đi. Anh muốn ăn gì? Em thấy món cua được đấy!"
Khúc Mịch gật đầu, anh biết gần đây Thương Dĩ Nhu ăn nhiều, hơn nữa luôn trong trạng thái thèm ăn.
Bố mẹ Khúc không ra ngoài, bảo vợ chồng họ cứ thoải mái.
Cả hai đến nhà hàng cua nổi tiếng, vì chưa đến giờ ăn nên trong nhà hàng khác vắng. Nghe nói nơ này đang rất nổi tiếng, đặt bàn trên mạng đã đầy đến tận ba ngày sau.
Nhà hàng khá sạch sẽ, giữa các bàn có vách ngăn cao nửa người. Thương Dĩ Nhu vừa ngồi xuống liền nghe thấy giọng của người quen.
Hắn như vừa lấy lòng vừa cầu xin: "Vân Vân, đây là nhà hàng ngày xưa chúng ta đang tới, mọi thứ vẫn giống hệt trước đây. Vị trí em thích, cua em thích, còn có anh luôn chờ em."
Lâm Hạo Thiên? Hắn bảo phải về chăm sóc mẹ, sao lại chạy tới đây? Có vẻ như cô gái tên Vân Vân kia là bạn gái cũ của hắn.
Không ngờ chỉ đi ăn cua thôi còn gặp chuyện trùng hợp như vậy? Thương Dĩ Nhu kích động duỗi tai lắng nghe.
Cô cố gắng giữ im lặng, chỉ vào menu để gọi món, nhân viên đứng trước bàn vài giây rồi đi.
Cô gái Vân Vân bên kia khi nói chuyện cố gắng hạ giọng: "Hạo Thiên, chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, chúng ta không thể quay lại nữa. Hôm nay em gặp anh là vì nghe nói nhà anh xảy ra biến cố. Là một người bạn, em chỉ muốn an ủi anh, anh đừng hiểu lầm. Em đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, anh đừng chìm mãi vào trong quá khứ nữa."
"Điều đó chứng minh em vẫn còn quan tâm anh đúng không?"
"Đúng vậy, em áy náy với anh nên em hy vọng anh sống thật tốt."
"Nhưng mà Vân Vân, anh không hận em. Anh biết mọi việc năm đó đều là lỗi của ông ta, nếu không phải do ông ta..."
"Anh đừng nói nữa. Đương sự chết rồi, chúng ta ít nhất cũng phải giữ sự tôn trọng cơ bản nhất. Mọi việc đã qua, bây giờ em đã vượt qua được, còn quen bạn trai mới. Cuối năm nay bọn em sẽ kết hôn, anh sẽ chúc phúc cho bọn em đúng không?" Vân Vân cắt ngang, cô dường như không muốn nhắc đến chuyện cũ.
"Chính vì bọn họ đều đã chết nên chúng ta có thể ở bên nhau rồi. Bây giờ không còn ai phản đối chúng ta nữa, mẹ anh cũng không biết chuyện năm đó, chúng ta kết hôn, kết hôn ngay bây giờ đi."
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, từ âm điệu của hắn tăng dần, cô nhận ra hắn đang rất kích động, hoàn toàn không suy xét đến các yếu tố khác mà chìm sâu vào cảm xúc cá nhân mình.
"Anh đừng to tiếng, ở đây còn người khác. Xem ra hôm nay chúng ta không nên hẹn gặp nhau, sau này cũng đừng gặp lại nữa. Bạn trai em sắp đến đón em rồi, em đi trước đây."
Nói rồi, Thương Dĩ Nhu thấy bên cạnh có một cô gái xinh đẹp cao gầy đứng dậy.
Lâm Hạo Thiên cũng đứng dậy nắm chặt tay Vân Vân: "Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Năm xưa chúng ta rất yêu nhau, còn từng tính đến chuyện kết hôn mà! Anh vẫn đang đợi em, ông trời có mắt nên đã cho anh chờ được. Mọi thứ vẫn có thể quay về quỹ đạo trước đây, không phải em vẫn chưa kết hôn sao? Vừa hay bạn trai em tới, em cứ nói rõ với anh ta, bảo anh ta chủ động rời đi tác thành cho chúng ta đi!"
"Không thể quay lại, hơn nữa em muốn đi về phía trước. Dù có xảy ra chuyện gì thì cuộc sống vẫn tiếp tục. Có lẽ do em suy nghĩ quá đơn giản nên mới hẹn gặp, khiến anh nhìn thấy hy vọng. Hạo Thiên, em biết ngày xưa anh rất yêu em, chia tay cũng là do tình thế. Em khi đó cũng không vui sướng gì. Dù bây giờ bác trai không còn, anh cũng không thể hiểu được tâm trạng của em khi đó đâu. Dù gì cái chết của mẹ em cũng có liên quan trực tiếp đến chúng ta... Thôi, bây giờ không nên nhắc lại việc đó nữa, tạm biệt anh." Cô gái gạt tay Lâm Hạo Thiên ra rồi bỏ đi.
Khuôn mặt Lâm Hạo Thiên dần trở nên dữ tợn.
Đúng lúc này nhân viên bưng một nồi cua tới, hắn đột nhiên giật lấy, chạy về phía cô gái.
"Vân Vân." Hắn gọi to, cô gái quay đầu, bi kịch cứ thế xảy ra.
Cả nồi cua đổ ập vào người Vân Vân. Cô đã theo phản xạ tránh đi nhưng tránh không kịp.
Vân Vân kêu lên thảm thiết, cả nhà hàng hỗn loạn như ong vỡ tổ. Khúc Mịch bảo vệ Thương Dĩ Nhu phía sau, sợ Lâm Hạo Thiên lại nổi điên. Có người gọi cảnh sát và cấp cứu, bảo vệ nhà hàng vội chạy tới khống chế Lâm Hạo Thiên.
Lâm Hạo Thiên là nhân viên văn phòng thiếu rèn luyện nên dễ dàng bị khống chế.
Một lúc sau, cảnh sát nhân dân tới, Vân Vân được đưa đến bệnh viện, còn Lâm Hạo Thiên bị đưa đi.
Ăn bữa cơm thôi còn gặp chuyện như vậy, Khúc Mịch bất lực lắc đầu.
"Ăn không?" Anh hỏi Thương Dĩ Nhu.
"Đã gọi mà không ăn thì lãng phí lắm." Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, trong đầu vẫn nhớ tới cô gái tên Vân Vân kia.
Với tình hình khi nãy cả má phải và cổ cô ấy chắc chắn bị bỏng, nếu xử lý không khéo sẽ để lại vết sẹo nghiêm trọng. Con gái ai cũng thích đẹp, đây quả thật là đả kích rất lớn.
Tâm lý của tên Lâm Hạo Thiên ấy đúng là có vấn đề, không chiếm được thì hủy diệt. Tình yêu không nên xấu xí như vậy, trong lòng hắn chất chứa đầy thù hận, hoàn toàn không hiểu thế nào mới là yêu.
Có điều Thương Dĩ Nhu khá tò mò, giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ cuộc trò chuyện của họ thì cái chết của mẹ Vân Vân liên quan đến họ đã khiến họ chia tay, việc đó có liên quan gì đến Lâm Húc?
Trừ khi mẹ của Vân Vân là vì Lâm Húc? Suy đoán này có khả năng khá cao. Bây giờ Lâm Húc chết rồi, Lâm Hạo Thiên đương nhiên sẽ cho rằng chướng ngại không còn thì họ có thể quay lại, vậy nên hắn mới hẹn gặp Vân Vân nhưng không ngờ người ta đã quen bạn trai khác, còn định kết hôn.
Điều này khiến Lâm Hạo Thiên vốn có vấn đề về tâm lý trở nên điên cuồng nên mới có hành động như vậy.