Không ngờ Châu Châu lại do một người tên Chu Á Lan giả mạo, mà Chu Á Lan này lại là nạn nhân, cũng là đồng lõa của Feier. Mọi người ở đây nghe xong đều giật mình, chẳng ai ngờ sự việc lại phức tạp như vậy.
Vụ án của Feier đã kết thúc gần một năm nhưng vẫn chưa đặt dấu chấm hết.
Người khiếp sợ nhất không ai khác chính là Thương Dĩ Nhu, chẳng ai ngờ việc cô mất trí nhớ là do bị thôi miên. Thôi miên không quá xa lạ với cô, nhưng không ngờ việc này lại xảy ra với mình, đặc biệt là ở ngay trước mặt Khúc Mịch. Chỉ sợ bây giờ Khúc Mịch rất áy náy, cẩn thận mấy cũng có sai sót, mà sai sót này suýt thì tạo nên sai lầm lớn.
Từ nhỏ đến lớn làm gì Khúc Mịch cũng nắm chắc phần thắng, lần này anh lại bị người ta lừa gạt lâu như vậy, thậm chí ở ngay trước mắt.
Châu Châu kể lại quá trình Feier tiếp xúc với Thương Dĩ Nhu, từng bước dụ cô vào cái bẫy của mình.
"Hai người đều nghĩ mình thông minh nhưng thật ra mọi việc đều nằm trong sự khống chế của chủ nhân. Cảnh sát toàn là lũ phế, mà giáo sư Khúc lừng danh cũng chỉ có vậy. Trong thời gian giam cầm Thương Dĩ Nhu, chủ nhân đã thôi miên cô ta. Cô ta quên đi sự tồn tại của tôi, tôi là thanh kiếm của chủ nhân, vào thời điểm quan trọng sẽ ra khỏi vỏ!"
Chu Á Lan rất tự hào với vai diễn của mình, nhân sinh quan của cô ta đã bị bóp méo hoàn toàn.
"Tôi ẩn nấp theo lệnh của chủ nhân, không ai biết đến sự tồn tại của tôi cả. Tôi chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân, giúp anh ấy hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch."
"Cô giúp Feier trốn ngục, còn bản thân về Nam Giang trước vì hai người phát hiện Châu Châu có liên quan đến tôi, mối quan hệ này vừa hay có thể giúp kế hoạch của hai người thêm hoàn hảo."
"Đúng vậy, con đàn bà Châu Châu kia thế mà muốn quyến rũ chủ nhân. Để lấy lòng chủ nhân, cô ta nói ra mọi việc, nhưng chủ nhân không thích nên đã quyết định giết cô ta." Chu Á Lan kiêu ngạo.
Thương Dĩ Nhu nghe mà rợn người, không ngờ Châu Châu mà cô chưa từng gặp cũng mắc chứng Stockholm. Hai nạn nhân vốn dĩ nên bắt tay nhau phản kháng cuối cùng lại tranh giành tình cảm vì một kẻ biến thái.
"Chủ nhân lẻn đến nhà anh tiến hành thôi miên chiều sâu Thương Dĩ Nhu lần cuối. Cô ta quên đi tình cảm của hai người, chỉ cần nghe chính miệng anh nói 'Tôi không yêu cô', cô ta sẽ rút dao ra giết anh. Để anh nói ra bốn chữ này, còn phải để cô ta tự tai nghe thấy, tôi đã tốn bao công sức. Cuối cùng buổi tụ họp gia đình anh đã cho tôi cơ hội. Tôi lén bỏ dao vào túi xách của Thương Dĩ Nhu, sau đó tìm cách khiến anh lên phòng thay đồ. Thời gian tôi đã tính hết rồi, camera cũng ở ngay góc quay lại tất cả, mấy đứa em của anh cũng trở thành nhân chứng. Kế hoạch của tôi hoàn hảo không một lỗ hổng nhưng cuối cùng vẫn không thể giết anh. Anh sống dậy từ quỷ môn quan, mà Thương Dĩ Nhu thì vẫn được anh bảo vệ. Tôi định nhân lúc anh không có ở Nam Giang tiến hành thôi miên Thương Dĩ Nhu lần nữa. Tôi sẽ ra lệnh cho cô ta tự sát, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ anh đã điều tra ra thân phận của tôi. Tôi đã nói hết rồi, giờ đến lượt anh giúp tôi giải đáp thắc mắc rồi nhỉ? Tại sao anh lại nghi ngờ tôi?"
Đây là điều Chu Á Lan đau đáu trong lòng, cô ta thấy mình che giấu rất kỹ, dù có bị nghi ngờ cũng không thể bị vạch trần gương mặt thật. Vậy nên dù biết Khúc Mịch bay đến Toronto, cô ta cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn có ý định giết Thương Dĩ Nhu.
"Tôi nhớ cô từng nói cô đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô nói hôm đó nhìn thấy tôi từ trên tầng hai bước xuống, nhưng chắc là mắt cô gặp ảo giác rồi, tám năm trước tôi còn ở trong bệnh viện tâm thần. Việc này trước đây tôi không để trong lòng, nhưng xảy ra quá nhiều chuyện tôi không thể không để tâm. Tôi điều tra tình hình của Châu Châu ở học viện hoàng gia Đan Mạch thì được biết Châu Châu đã xin thôi học bốn năm trước, sau đó không còn tung tích nữa. Mà lần cuối cùng của Châu Châu là ở Toronto, điều này khiến tôi càng nghi ngờ. Tôi bay đến Toronto, sau nhiều lần kiểm chứng, tôi cũng tra ra dấu vết của cô, mà thi thể của Châu Châu cũng đã được cảnh sát tìm thấy. Cô lấy thân phận của Châu Châu về nước là để báo thù. Mà việc vợ tôi mất trí nhớ cũng vô cùng kỳ lạ, cô ấy sao có thể làm tôi bị thương được? Với tình cảm của chúng tôi, với những gì tôi hiểu cô ấy, cô gái kiêu ngạo như hoàng hậu kia sẽ không làm chuyện như vậy. Cô coi thường tôi, coi thường vợ tôi, nhưng với IQ của cô thì việc này cũng hợp lý."
Nói rồi anh đứng dậy.
Một tuần ở Toronto chỉ được Khúc Mịch thuật lại bằng vài câu đơn giản. Nhưng Thương Dĩ Nhu biết anh phải cực khổ thế nào mới điều tra ra chân tướng. Nếu sự việc đơn giản như anh nói thì một năm trước cảnh sát đã không để Chu Á Lan trốn thoát rồi.
Khúc Mịch bước ra khỏi phòng thẩm vấn, khoảnh khắc gặp lại Thương Dĩ Nhu, trên khuôn mặt mệt mỏi ấy xuất hiện nụ cười.
"Do anh sơ xót, hậu quả do anh gánh vác, có điều đã liên lụy đến em."
Anh mang theo vết thương liều mạng đi điều tra, đến khi gặp lại Thương Dĩ Nhu, trong lòng ngập tràn áy náy. Nhớ lại khoảng thời gian Thương Dĩ Nhu mất trí nhớ sau khi bị Feier bắt cóc mà bản thân chẳng mảy may phát hiện, anh thật sự hận không thể cho bản thân hai cái tát. Nếu lần này anh không may sống lại, nếu Thương Dĩ Nhu vì áy náy mà có hành động không lý trí, dù có chết anh cũng không tha thứ cho bản thân mình.
Nghe anh nói vậy, Thương Dĩ Nhu thật sự rất muốn khóc. Trải qua bao nhiêu chuyện, Khúc Mịch vẫn luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô.
Cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã ngã xuống.
"Khúc Mịch!" Thương Dĩ Nhu hét lên.
Mạnh Triết chạy tới an ủi: "Mấy ngày qua giáo sư Khúc không chợp mắt, anh ấy ngủ rồi."
Sống đến từng này tuổi Khúc Mịch chưa từng ở bệnh viện lâu như vậy. Lúc bố Khúc mẹ Khúc tới, bác sĩ đang kiểm tra cho anh. Anh chắc chắn là rất mệt, cả quá trình hoàn toàn không có phản ứng.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho anh, đây cũng là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu nhìn thấy thương tích đó. Một vết thương dài 5cm ở trước ngực không để lộ chỉ khâu, có điều tại vị trí đó đã sưng đỏ. Những kết quả kiểm tra khác đều bình thường, bác sĩ kết luận anh chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc chống viêm thôi.
Mẹ Khúc thở phào: "Việc này cuối cùng cũng kết thúc. Mấy hôm nay mẹ chẳng ngủ ngon được. Ai mà ngờ Châu Châu đã chết rồi, con bé ấy đúng là số khổ. Đều tại bố mẹ không tốt không chăm sóc cho nó, để nó chết thảm xa quê hương. Không biết có thể đưa nó về nước không."
Không ai biết bên Toronto xử lý thi thể của Châu Châu thế nào, chỉ có thể chờ Khúc Mịch tỉnh rồi nói.
Mẹ Khúc quay sang nắm tay Thương Dĩ Nhu: "Con chịu khổ rồi, vừa bị thôi miên vừa bị khống chế, đứa bé trong bụng suýt thì không giữ được. Tính ra đứa bé này đúng là mạng lớn. Vợ chồng phải cùng hoạn nạn mới có thể bạc đầu giai lão, qua chuyện lần này, con với Khúc Mịch chắc chắn sẽ bình an đến già."
"Mẹ nói đúng. Chờ Khúc Mịch tỉnh bọn con sẽ chuyển về nhà, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện khó chịu quá."
"Đúng đúng, về nhà thôi." Mẹ Khúc ôm chầm lấy Thương Dĩ Nhu, bật khóc.
Mấy hôm nay để an ủi Thương Dĩ Nhu, bà không dám rơi một giọt nước mắt trước mặt cô. Bây giờ tất cả đã kết thúc, bà không thể kiềm được cảm xúc của mình.
Thương Dĩ Nhu vội an ủi, bố Khúc thấy vậy thì nói: "Cứ để mẹ con khóc đi, mấy hôm nay bà ấy cũng mệt rồi. Bố đi chợ mua đồ, tối nay cả nhà chúng ta phải ăn một bữa no nê mới được."
Nghe bố Khúc nói, mẹ Khúc ngừng khóc, lau nước mắt rồi bảo: "Đồ ông lựa chẳng tươi gì cả. Ông xách giỏ đi, chúng ta đi chung."
Đôi vợ chồng già đi rồi, để lại Thương Dĩ Nhu ở phòng bệnh. Có bác sĩ, y tá và hộ lý, bọn họ không có gì phải lo lắng cả.
Khúc Mịch ngủ một giấc mười mấy tiếng, đến khi anh mở mắt trời đã tối.
Trong thời gian này Thương Dĩ Nhu luôn ở bên cạnh, thỉnh thoảng kiểm tra xem anh có bị sao không. Mười mấy tiếng Khúc Mịch ngủ, Thương Dĩ Nhu lo lắng mười mấy tiếng. Tuy bác sĩ đã nhiều lần bảo đảm anh không còn bất kỳ nguy hiểm nào nhưng nếu anh không tỉnh cô không thể nào yên tâm được.
Bố Khúc mẹ Khúc mang đồ ăn đến, chờ Khúc Mịch dậy rồi cùng ăn.