Ngồi yên mười ngày, Châu Châu không nhịn được nữa nên đã chạy đến bệnh viện tìm Thương Dĩ Nhu.
"Nếu tới chỉ để nhận lỗi, cô chạy làm gì?" Vương Tịnh chất vấn.
Khúc Mịch là thần tượng của cô, bây giờ Khúc Mịch giao việc quan trọng như bảo vệ Thương Dĩ Nhu cho cô, cô sao có thể không lấy vực dậy tất cả tinh thần chứ?
Cô biết Châu Châu là con gái nuôi của nhà họ Khúc, bây giờ được gặp, với gương mặt và thái độ này mà dám mơ ước đến nam thần của cô, đúng là không biết trời cao đất rộng!
Dù không vừa mắt Châu Châu nhưng vào phòng bệnh, hai mắt Vương Tịnh vẫn nhìn cô ta chằm chằm.
"Chị dâu, em biết việc hôm đó là do em." Châu Châu nức nở, "Miệng em thì nói chỉ cần đứng từ xa nhìn anh Khúc Mịch là thấy đủ, nhưng tâm lý em vẫn thấy không cam lòng. Em thấy mình trẻ hơn chị, gặp anh ấy trước chị nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chị ở bên nhau, thật sự không công bằng. Em muốn thử lần cuối, em giả bộ đi toilet nhưng thật ra là để đuổi theo anh Khúc Mịch. Em chui vào phòng thay đồ, lần nữa bày tỏ tình cảm của mình, thậm chí em còn muốn sử dụng mỹ nhân kế để tiếp cận anh anh. Nhưng anh Khúc Mịch lại đẩy em ra. Bọn em không làm gì cả, bọn em trong sạch. Chị dâu, sau này anh Khúc Mịch là anh trai của em, em sẽ không bao giờ có suy nghĩ gì khác nữa. Qua chuyện lần này em đã biết trong lòng anh Khúc Mịch chỉ có mình chị thôi. Dù chị yêu anh ấy hay hận anh ấy, thậm chí muốn giết anh ấy cũng được, anh ấy cũng vui vẻ nhận lấy. Nằm mơ bao nhiêu năm cuối cùng cũng nên tỉnh rồi. Chị dâu, em không mong anh chị tha thứ cho em, em chỉ mong sau này anh chị có thể hạnh phúc. Em đã xin công ty điều ra nước ngoài, chắc nhanh thôi sẽ được duyệt. Lần này đi, chắc lâu lắm em mới quay về. Thật ra em muốn ở bên bố Khúc mẹ Khúc báo hiếu, thiếu tình thương nhiều năm khó khăn lắm mới cảm nhận được, em thật sự không muốn mất đi. Nhưng em phải trả giá cho hành vi của mình, em rời khỏi đây, có lẽ họ sẽ sống tốt hơn."
Đoạn cuối Châu Châu nói đi sâu vào tim Thương Dĩ Nhu, cô rất hiểu tâm trạng của một cô gái khát vọng tình thân thế nào. Thấy Thương Dĩ Nhu thả lỏng, ánh mắt Châu Châu trở nên sâu thẳm, còn liếc Vương Tịnh.
Đúng lúc này di động của Vương Tịnh đổ chuông, cô lấy di động ra xem, là Khúc Mịch gọi.
Sao lại không gọi cho Thương Dĩ Nhu chứ? Chẳng lẽ có dặn dò gì đặc biệt sao? Vương Tịnh nhìn Châu Châu rồi ra ngoài nghe máy. Cô vẫn để cửa mở, tai nghe điện thoại, mắt vẫn nhìn vào trong phòng.
Cô thấy Châu Châu lấy bộ quần áo trẻ con trong túi xách ra. Cô ta nói có lẽ không thể nhìn đứa bé chào đời, đây là tấm lòng của người làm cô.
"Em không biết là con trai hay con gái nên chọn màu lam." Châu Châu cười nói, "Chờ chị sinh, em ở nước ngoài sẽ mua thêm cho bé."
Thấy là đồ trẻ con, Thương Dĩ Nhu duỗi tay muốn nhận lấy thì Vương Tịnh lao vào đá bay bộ đồ, sau đó đè Châu Châu xuống, lấy còng số 8 ra khóa hai tay Châu Châu.
"Giáo sư Khúc, tôi khống chế được người rồi." Cô nói với di động, "Vâng, tôi gọi cho đội trưởng Lục ngay!"
"Cô làm gì vậy? Điên à?" Châu Châu tức giận gào lên.
Thương Dĩ Nhu không biết tại sao Vương Tịnh lại bắt Châu Châu, có vẻ như hành động của cô là lệnh của Khúc Mịch. Chẳng lẽ Châu Châu phạm tội gì?
Không chỉ Thương Dĩ Nhu, Vương Tịnh cũng không biết quá rõ: "Giáo sư Khúc nói cô ta là hung thủ."
"Cảnh sát thì muốn bắt ai là bắt à? Tôi phải nhờ luật sư tố cáo cô!" Châu Châu phản kháng, "Tôi chỉ đến thăm bệnh thôi, sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"
"Dựa vào căn dặn của giáo sư Khúc là đủ rồi." Đối với Vương Tịnh lý do này đã đủ. Cô mặc kệ Châu Châu ầm ĩ, lập tức gọi điện cho Lục Li, bảo đã bắt được tội phạm, nhờ anh mau dẫn người tới.
Thấy không nói chuyện với Vương Tịnh được, Châu Châu muốn nói chuyện với Thương Dĩ Nhu. Thấy cô ta quay đầu về phía Thương Dĩ Nhu, Vương Tịnh lập tức ngăn cản: "Cô hiện giờ là nghi phạm. Nếu cô dám không nghe lời tôi, coi chừng tôi nổ súng."
Dứt lời, Vương Tịnh lấy súng ra thật. Cây súng này vốn là của Mạnh Triết để lại cho cô phòng thân, không đến thời điểm quan trọng tuyệt đối không được lấy ra.
Thấy súng ngay họng, Châu Châu không dám làm loạn nữa.
"Chị dâu, chắc có hiểu lầm gì đó, chị nói giúp em mấy câu đi." Châu Châu năn nỉ, "Đây là lần đầu em bị người ta chĩa súng, nếu cướp cò là chết người đấy."
"Xin lỗi, cô ấy nghe theo lệnh của anh trai cô, tôi không giúp gì được. Cô đừng sợ, cứ làm theo cô ấy đi, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì." Thương Dĩ Nhu đương nhiên đứng về phía Khúc Mịch.
Cô biết Khúc Mịch làm gì cũng có nguyên nhân, lần này đến Toronto anh chắc chắn đã có phát hiện gì đó, nếu không đã không đột nhiên gọi cho Vương Tịnh, mà trùng hợp hơn là sớm không tới muộn không tới Châu Châu lại tới xin lỗi ngay hôm nay. Mọi việc chờ Khúc Mịch về sẽ có câu trả lời.
Mẹ Khúc mang đồ ăn tới, từ xa thấy Châu Châu bị áp giải lên xe cảnh sát, bà ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bị đưa về đội hình sự, Châu Châu cứ đòi tìm luật sư. Đây là quyền lợi của cô ta, Lục Li cho phép cô ta gọi điện cho luật sư, nhưng khi luật sư đưa ra yêu cầu nộp tiền bảo lãnh, Lục Li lại từ chối.
"Đội trưởng Lục, đương sự của tôi không phạm pháp, cô ấy vô duyên cô cớ bị đưa đến đây, chúng tôi không định khởi tố. Bây giờ, đương sự của tôi chỉ yêu cầu nộp tiền bảo lãnh, anh có lý do gì mà từ chối chứ?" Luật sư đã nói chuyện với Châu Châu trước để tìm hiểu tình hình.
Nhưng thái độ của Lục Li vô cùng kiên quyết: "Anh có thể khởi tố, chúng tôi không đồng ý nộp tiền bảo lãnh."
Lục Li là người dân dã, trước đây khi chỉ làm cảnh sát bình thường anh còn hay đánh phạm nhân, bây giờ là đội trưởng rồi, anh mới trầm tính hơn. Có điều anh vốn không ham chức đội trưởng này, vậy nên cũng chẳng sợ làm trái kỷ luật, mọi việc đều tự quyết, muốn làm gì thì làm nấy.
Trên dưới cục công an đều biết Lục Li từng lập quân lệnh trạng với cục trưởng mới nhập chứng, cuối cùng phá án trong thời gian quy định khiến cục trưởng mới phải xám mặt từ chức. Đến giờ, cục công an vẫn do phó cục trưởng quản lý, bản thân ông ta cũng mắt nhắm mắt mở với Lục Li, hơn nữa Lục Li vốn là cảnh sát chính trực thanh liêm, chỉ cần không phạm sai lầm lớn là được.
"Theo quy định của pháp luật, tôi có quyền xin nộp tiền bảo lãnh cho đương sự của tôi. Cảnh sát các anh không thể từ chối, tôi cần lý do!"
Lục Ly trừng mắt: "Không có lý do gì hết, thích thì làm đấy!"
Dứt lời, anh lập tức bỏ đi. Dạo này trong đội không có việc gì, anh phải về nhà chăm con.
"Cái người này... Cái người này sao không chịu nói lý lẽ chứ!" Luật sư bất lực.
Châu Châu mời luật sư cũng không thể ra ngoài. Chỉ là một đội trưởng nhỏ bé thôi, sao dám làm việc theo ý mình chứ?
Nhưng cô ta lầm rồi, người đứng sau Lục Li là Khúc Mịch, là cả nhà họ Khúc. Ở Nam Giang ai cũng biết nhà họ Khúc, ai mà dám động vào một ngón tay của nhà họ Khúc chứ? Việc Khúc Mịch bị thương suýt mất mạng hiện đang giấu hai ông, nếu không sự việc đã không êm đềm như vậy. Đừng nói là nhốt cô ta mấy ngày, cho dù hủy hoại cuộc đời cô ta cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Ngay ngày hôm sau Châu Châu bị bắt, Khúc Mịch cuối cùng cũng từ Toronto bay về. Sau một tuần bôn ba, anh gầy đi rất nhiều.
Nhưng Khúc Mịch không đến bệnh viện, anh từ sân bay về thẳng đội hình sự, sau đó nhờ người đón Thương Dĩ Nhu tới. Anh biết Thương Dĩ Nhu tò mò sao mình lại bay đến Toronto, tại sao lại bắt Châu Châu.
Không chỉ Thương Dĩ Nhu, mọi người đều thắc mắc.