Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 427: Nhớ lại




Mọi người tận mắt chứng kiến Thương Dĩ Nhu cầm dao gọt hoa quả đâm Khúc Mịch bị thương, còn có camera giám sát làm chứng. Sau khi Mạnh Triết kiểm tra hiện trường, khoa pháp chứng đối chiếu vết máu, tất cả bằng chứng đều chứng minh Thương Dĩ Nhu cố tình gây thương tích.

Tuy không ai muốn tin nhưng đây là sự thật.

Khúc Mịch còn đang trong phòng phẫu thuật, Thương Dĩ Nhu tỉnh lại trước. Mạnh Triết luôn ở trong phòng bệnh, vừa thấy cô tỉnh liền chạy qua.

"Chị Thương, chị thấy sao rồi?"

Nhìn thấy Mạnh Triết, Thương Dĩ Nhu đau mày. Đầu cô lúc này rất đau, cảm giác giống như sau khi say rượu vậy. Đột nhiên có một đoạn ký ức lướt qua. Dao gọt hoa quả, máu, nét mặt kinh ngạc của Khúc Mịch... Cô nhớ lại cảnh trước khi ngất đi!

"Sao lại như vậy?" Thương Dĩ Nhu lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu hỏi, "Khúc Mịch sao rồi?"

Đối diện với ánh mắt của cô, Mạnh Triết không thể nói dối: "Còn đang trong phòng cấp cứu, chưa rõ tình hình."

Thương Dĩ Nhu cắn môi, nắm chặt khăn trải giường.

"Tôi phạm tội cố tình giết người, không thể tùy tiện đi lại đúng không?" Cô cố ép bản thân phải bình tĩnh, bây giờ hoảng loạn chỉ khiến sự việc càng phức tạp.

Mạnh Triết do dự mấy giây mới gật đầu: "Bây giờ tất cả chứng cứ đều cho thấy chị cầm dao gọt hoa quả cố tình đâm giáo sư Khúc bị Thương. Cho dù giáo sư Khúc không truy cứu, cảnh sát cũng sẽ khởi tố. Chắc chị cũng biết trình tự xử lý rồi. Có điều với tình hình sức khỏe của chị hiện giờ, chị có thể xin nộp tiền bảo lãnh."

Thương Dĩ Nhu chưa kịp nói gì thêm, Khúc Khê từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy Mạnh Triết, cô nhíu mày: "Cảnh sát Mạnh đúng không? Sức khỏe của chị dâu tôi bây giờ đúng là không hợp để dò hỏi, chị ấy mang thai rồi."

Thương Dĩ Nhu sững sờ, vội cúi đầu nhìn bụng. Cô mang thai rồi? Trong bụng cô đang có một sinh mệnh nhỏ bé? Tin này đến quá đột ngột, hơn nữa còn không đúng lúc. Cô mang thai, lại làm bố đứa bé bị thương, khiến anh đến giờ chưa rõ sống chết.

Thương Dĩ Nhu thật sự không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy, cho dù thấy Khúc Mịch và Châu Châu ôm nhau, cô cũng không nên kích động đến hơn. Cô cố nhớ lại mọi việc xảy ra hôm đó, cho dù đầu óc rất hỗn loạn, cô vẫn liều mạng phân tích.

Trong đây chắc chắn có vấn đề, nhưng cô lại không biết vấn đề đang nằm ở đâu.

Nghe nói Thương Dĩ Nhu mang thai, Mạnh Triết thầm thở phào: "Nếu chị Thương mang thai, theo quy định quả thật có thể tạm dừng dò hỏi. Cô chăm sóc chị Thương đi, tôi lên lầu xem thử."

Phòng phẫu thuật nằm trên lầu, lúc này rất nhiều người đứng bên ngoài, tất cả đều đang chờ kết quả. Không ai nói chuyện, bầu không khí vô cùng nặng nề. Đột nhiên ở góc hành lang có tiếng khóc nức nở. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Châu Châu mặt đầy nước mắt, có vẻ cô ta đã khóc rất lâu không nín được mới phát ra âm thanh.

"Đều tại em, đều tại em." Cô ta cứ lặp đi lặp lại câu này.

Mẹ Khúc đang cố giữ bình tĩnh, thấy cô ta khóc thì không nhịn được, nước mắt tuôn trào. Bố Khúc đỡ lấy bà, nhẹ nhàng an ủi. Nhưng lúc này dù nói bất kỳ câu nào cũng không có tác dụng.

"Không biết phía Tiểu Nhu sao rồi, có ai ở bên Tiểu Nhu hay không?" Đến giờ mẹ Khúc vẫn không tin Thương Dĩ Nhu làm hại Khúc Mịch.

Tiêu Kỳ vội trả lời: "Có Khúc Khê rồi, khi nãy bác sĩ đến tìm người nhà, nói là chị dâu đã mang thai."

Tin này khiến nước mắt của mẹ Khúc càng giàn giụa. Không ngờ đứa bé lại đến ngay lúc này, nếu bố của nó có mệnh hệ gì, đứa bé này thật sự quá đáng thương. Nếu Khúc mịch không thể bình an bước ra khỏi phòng giải phẫu, ngay cả việc mình đã có con anh cũng không biết.

Ông trời ơi, sao ông lại trêu đùa người ta như vậy? Không lẽ ông ghen tị bọn họ quá hạnh phúc sao?

Thương Dĩ Nhu ở bên này cũng đang nôn nóng chờ tin tức, cô không dám đi xem, thậm chí là hỏi thăm. Không có tin tức chưa chắc không phải tin tốt.

Thời gian trôi qua từng giây, tâm trạng mọi người đều như trên than nóng. Khoảng nửa tiếng sau, di động của Khúc Khê đổ chuông.

Thương Dĩ Nhu căng thẳng nhìn qua, thấy Khúc Khê chỉ ừ một tiếng với di động, biểu cảm trên gương mặt không có gì thay đổi.

Cô không dám hỏi thăm, chỉ nhìn chằm chằm Khúc Khê, ngay cả hít thở dường như cũng dừng lại.

"Anh cả ra khỏi phòng phẫu thuật rồi." Khúc Khê thấy vậy vội nói, "Anh ấy đã không còn nguy hiểm, hiện còn hôn mê vì tác dụng của thuốc thôi. Bác sĩ nói nếu đâm sâu thêm 1cm thì thật sự sẽ lấy mạng anh ấy. May mà khi đó chị dừng lại."

Thương Dĩ Nhu nghe vậy thầm thở phào, móng tay cắm sâu vào da thịt sớm đã chảy máu nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được. Biết tin Khúc Mịch đã bình an, nước mắt cô tuôn trào, mọi sức lực trong cơ thể như biến mất, ngay cả hít thở cũng gắng sức.

"Bác sĩ!" Thấy sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân run rẩy, Khúc Khê vội bấm chuông gọi bác sĩ và y tá.

Bác sĩ và y tá lập tức chạy tới đeo mặt nạ dưỡng khí cho cô.

Thấy cô dần thở đều lại, mặt cũng hồng hào hơn, Khúc Khê mới thở phào. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Hai người yêu nhau sâu đậm sao lại đi đến ngày hôm nay? Cô thật sự lo lắng cho họ.

Ngay từ đầu Khúc Khê đã phát hiện Châu Châu thích Khúc Mịch, nhưng cô không ngờ việc đó lại gây ra sóng gió lớn thế này. Nếu khi ấy không phải cô khuyến khích Thương Dĩ Nhu đuổi theo, sự cố chắc chắn đã không xảy ra.

Sau này cả hai phải làm sao đây? Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đều là người có cá tính. Anh họ của cô chắc chắn sẽ không hận chị dâu, thậm chí còn cảm thấy bản thân đã làm chị ấy kích động, tổn thương chị ấy. Nhưng chị dâu thì sao? Liệu chị ấy có tha thứ cho hành động của mình không? Bác trai bác gái thì sao? Liệu họ có thành kiến với chị dâu không?


Càng nghĩ Khúc Khê càng thấy áy náy.

Thấy tình hình của Thương Dĩ Nhu đã ổn định, bác sĩ dặn dò bệnh nhân chú ý nghỉ ngơi, sức khỏe cô đang yếu lại còn mang thai, nếu quá kích động sẽ tốt cho thai nhi.

Sau ba tiếng hôn mê Khúc Mịch cuối cùng cũng tỉnh. Anh muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động lồng ngực lại đau nhói.

Mẹ Khúc thấy anh đã tỉnh thì tươi cười rạng rỡ, bố Khúc vội chạy qua đỡ anh.

"Đừng nhúc nhích, con mới làm phẫu thuật ba tiếng trước thôi, cẩn thận kẻo miệng vết thương lại rách." Bố Khúc dặn dò, "Bố biết con đang lo lắng điều gì. Dĩ Nhu không sao, con bé ở phòng bệnh dưới lầu. Nó tỉnh rồi, Khúc Khê đã tìm luật sư xin nộp tiền bảo lãnh, ở đây tốt cho nó hơn. Bố mẹ không có thành kiến, sau này ra tòa nó xin thẩm phán thì chắc không sao. Con phải nghỉ ngơi cho tốt nó mới yên tâm được."

Ai cũng biết vợ chồng họ yêu thương sâu đậm. Bố Khúc không dám cho Khúc Mịch biết việc Thương Dĩ Nhu mang thai, sợ anh nhất quyết đòi đi thăm.

Nhưng không trò chuyện với Thương Dĩ Nhu Khúc Mịch sao có thể yên lòng? Anh bảo bố Khúc gọi điện cho Thương Dĩ Nhu, khoảnh khắc nghe được giọng của cô anh mới thở phào.

"Em khỏe không?" Anh mặc kệ vết thương trên người mình, vội hỏi.

Thương Dĩ Nhu ở bên kia vừa nghe được tiếng của anh, nước mắt lập tức tuôn trào. Cô không muốn để Khúc Mịch phát hiện nên cố gắng giữ giọng mình nghe thật bình tĩnh.

"Em khỏe lắm, anh thì sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

"Anh khỏe lắm." Khúc Mịch vội trả lời, vết thương bị động vào khiến anh đau đến mức nhếch miệng.

"Khúc Mịch..."

"Em đừng nói gì cả, anh biết hết." Khúc Mịch ngắt lời, "Việc này có vấn đề, anh sẽ tìm ra sự thật. Em phải tin anh, cứ yên tâm chờ đi."

Dù thế nào Khúc Mịch cũng không tin Thương Dĩ Nhu sẽ không đâm mình một nhát, tuy tạm thời anh chưa rõ nguyên nhân nhưng có một việc anh dám khẳng định, dù đang tức giận Thương Dĩ Nhu mãi mãi cũng sẽ không làm mình bị thương, kể cả khi bị ghen tị che mờ hai mắt.

"Vâng, lần này em sẽ tin tưởng anh, em sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ."

"Lần này? Sao em lại nói như vậy?" Khúc Mịch nhíu mày.

Nghe anh hỏi, Thương Dĩ Nhu cũng thấy kỳ lạ: "Lần trước em đuổi theo Feier, em không tin vào thực lực của anh, tự ý làm bậy suýt thì mất mạng. Em sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa."

"Em nhớ lại chuyện lúc trước từ khi nào vậy? Tiểu Nhu, em còn nhớ việc mình bị mất trí nhớ không? Đầu em bị thương nên em đã quên đi việc của ba năm qua."

"Vậy sao?" Thương Dĩ Nhu tin Khúc Mịch sẽ không nói dối, nhất là trong vấn đề như vậy. Nhưng sao cô lại không nhớ mình từ mất trí nhớ chứ? Mọi việc đều rõ ràng ở ngay trước mắt, mỗi một thời điểm ở bên Khúc Mịch cô đều ghi nhớ. Sao anh lại nói cô mất trí nhớ?

"Tiểu Nhu, em cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, nhất là cảm xúc với tâm lý của em đi." Dường như Khúc Mịch đã có phương hướng điều tra nhưng anh chưa có chứng cứ rõ ràng.

"Em cũng không biết sao nữa, nghe anh nói anh không yêu em, đầu óc em trống rỗng, không còn khả năng phán đoán nữa. Trong đầu em xuất hiện một giọng nói bảo em cầm dao lên, đâm anh một nhát."