Không ngờ một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối lại là hung thủ của loạt vụ án giết người. Sau khi nghe quá cô ta gây án, mọi người đều thổn thức không thôi. Tưởng Lệ khiến Bạch Khiết mắc HIV, thúc đẩy việc cô ta bị công ty sa thải, sau đó vu oan cô ta ăn trộm, khiến cô ta bị siêu thị đuổi việc. Tưởng Lệ muốn Bạch Khiết nếm trải những gì mình từng trải qua trong quá khứ. Bạch Khiết không biết tại sao mình lại nhiễm bệnh, càng không hiểu tại sao nội y của siêu thị lại ở trong túi của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Lệ, cô ta cũng hiểu không ít thì nhiều.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, Bạch Khiết đã ăn một nhát dao. Nhát dao này không đâm ngay tim. Tưởng Lệ cột cô ta vào ghế, dùng giẻ lau bịt kín miệng cô ta, cầm dao khoa tay múa chân.
"Nhìn ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng của cô ta, tôi biết mọi việc sắp kết thúc. Tôi kể lại quá trình khiến cô ta nhiễm bệnh, hại cô ta thế nào. Buồn cười là cô ta còn hỏi ngược lại tôi tại sao lại làm thế! Việc thất đức bản thân làm thì quên, bao nhiêu năm qua cô ta chưa từng thấy áy náy hay có lỗi với tôi. Tôi chất vấn cô ta chuyện năm xưa, cô ta muốn chống chế nhưng ánh mắt của cô ta không lừa tôi được. Tôi nhắc nhở cô ta chúng tôi từng gặp nhau ở quán bar, cô ta đã kể hết chân tướng. Tôi không muốn nghe cô ta giảo biện nữa nên cắt lưỡi cô ta, sau đó chặt gân tay của cô ta, ai bảo cô ta trộm đồ vu oan cho người khác. Tôi nhìn cô ta chạy máu, miệng thì rên rỉ như động vật cấp thấp. Tôi không muốn cho cô ta chết quá dễ dàng, tôi phải tra tấn cô ta, cho cô ta thử cảm giác sống không bằng chết!"
Giết bao nhiêu người, thù hận trong lòng cô ta không hề giảm bớt, cũng không được giải thoát. Nhìn Tưởng Lệ trong phòng thẩm vấn, Thương Dĩ Nhu thở dài, xoay người bỏ đi.
Cô không có tâm trạng, khi nhận điện thoại của Khúc Mịch cô cũng không tập trung nghe.
Cô thuật lại câu chuyện của Tưởng Lệ, Khúc Mịch nghe xong chỉ nói: "Có những lúc bi kịch của đời người hoàn toàn là do bản thân quá ngây thơ và ngu ngốc. Nếu ngay từ đầu Tưởng Lệ báo cảnh sát thì đã không có những chuyện sau này xảy ra."
Lý thuyết đúng là như thế, nhưng nói vậy cũng quá lạnh lùng rồi. Thử nghĩ xem, một cô gái vừa tiếp xúc với thế giới tốt đẹp bên ngoài lại gặp chuyện này, ngoại trừ giải thích, cô ta còn có thể làm gì? Đến khi cô ta nhớ đến pháp luật thì sự việc đã mất khống chế. Mà điều khiến cô ta hậm hực không chỉ có sợi dây chuyền, mà còn có miệng đời.
"Một người trưởng thành đủ lý trí chắc chắn sẽ xử lý như vậy, tiếc là Tưởng Lệ vẫn là một cô gái tự ti." Chính Thương Dĩ Nhu phải thừa nhận vận mệnh của Tưởng Lệ bi thảm có một phần nguyên nhân do tính cách của chính cô ta.
Khúc Mịch không muốn tiếp tục đề tài này, anh sợ cô chìm sâu vào rồi không thoát được. Anh nói buổi tối đại gia đình có buổi tụ tập làm BBQ, có rất nhiều thanh niên lứa họ, vừa hay em họ của Khúc Mịch làm ở nhà hàng nên hỗ trợ sắp xếp.
Hoạt động như vậy Khúc Mịch rất ít khi tham gia, năm nay vì có Thương Dĩ Nhu nên anh quyết định đến. Tiếp xúc nhiều với anh chị em họ trong nhà, sau này khi gặp sẽ không thấy xa lạ nữa.
Bản thân Thương Dĩ Nhu cũng muốn hòa nhập vào đại gia đình của anh. Khúc Mịch đến đón cô, hai người đến thẳng khách sạn có nhà hàng tổ chức.
Khách sạn ở ngoại ô, phong cảnh xung quanh rất đẹp.
Họ vừa đến, lập tức có người tới tiếp đón.
"Anh chị đến rồi!" Một cô gái tóc ngắn giống Khúc Mịch cười nói, "À, chắc chị dâu không nhận ra em. Em là Khúc Khê, đứng thứ ba, mọi người đều gọi em là cô ba. Cái người đeo kính râm bên kia là Tiêu Kỳ, khách sạn này có cổ phần của cậu ta đấy. Có điều em thấy cậu ta chỉ cầm tiền của cô đi chơi thôi chứ đừng mong cậu ta kiếm được thêm tiền."
"Nè, Khúc lão tam, bớt chê người khác đi. Lần này anh nghiêm túc đấy, nếu không xây dựng được thành tựu chắc mọi người cười anh cả đời mất!" Tiêu Kỳ là con trai của cô Khúc Mịch, năm nay 27, không có bạn gái cố định. Cậu ta nổi tiếng ăn chơi, mỗi lần làm ăn đều thô lỗ, nếu không phải có gia đình chống lưng thì chắc cậu ta đã phải hít gió để sống rồi.
Khúc lão nhị đi tới vỗ vai Tiêu Kỳ: "Nhà hàng này của cậu có thể kiên trì đến khi Khúc lão tam kết hôn thì coi như cậu lập nghiệp thành công."
"Con bé kia? Kết hôn? Mấy người định bắt tôi kinh doanh nhà hàng này trên 50 năm à?"
"Tiêu Kỳ, anh hai, sao hai anh thì làm tổn thương người khác vậy hả!" Khúc lão tam tuy là con gái nhưng tính cách không khác gì đàn ông, vậy nên đến giờ vẫn chưa có bạn trai.
Bên cạnh còn vài thiếu niên, bọn họ người là sinh viên, người là học sinh, không ai tham dự vào câu chuyện của người lớn, chỉ cười tủm tỉm.
"Anh Khúc Mịch, chị Dĩ Nhu, anh chị mau qua đây đi." Châu Châu bưng một mâm gia vị từ bên trong đi ra, tươi cười rạng rỡ cứ như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Có lẽ cô ta tưởng việc mình đêm khuya đến bày tỏ với Khúc Mịch Khúc Mịch không nói cho Thương Dĩ Nhu biết, mà nguyên nhân ta ly gián quan hệ của Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch không thành công là vì Thương Dĩ Nhu không để bụng, đương nhiên sẽ không nói lại với Khúc Mịch. Bây giờ thấy hai người ân ái, cô ta đương nhiên sẽ không chủ động nhắc lại.
Thương Dĩ Nhu ngày càng không thích cô gái này, cô ta chỉ có chút mánh khóe, không hại được ai, chủ yếu là da mặt dày, thậm chí là không biết xấu hổ.
Khúc Mịch coi như không nhìn thấy Châu Châu, xoay người đi lấy đồ uống cho Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu chỉ gật đầu, coi như chào hỏi lại.
Nhưng Châu Châu vẫn làm như không nhận ra sự lạnh nhạt của mọi người dành cho mình, tiếp tục bám lấy Thương Dĩ Nhu, không ngừng gọi chị Dĩ Nhu, còn siêng năng mang đồ ăn tới.
"Chị Dĩ Nhu muốn ăn gì? Em mới nướng xong cá, chị ăn thử một con nhé?"
Không cho Thương Dĩ Nhu cơ hội từ chối, Châu Châu đã chạy đi lấy.
Khúc lão tam cầm ly rượu đi tới: "Châu Châu vui vẻ hoạt bát, không giống tính cách của người họ họ Khúc bọn em. Chị dâu yên tâm, người nhà họ Khúc ai cũng thông minh, không dễ bị lừa gạt đâu, nhất là anh cả!"
"Nói bậy gì với chị dâu của em đấy!" Khúc Mịch quá hiểu đứa em này của mình, từ nhỏ con bé đã được chú anh nuôi như con trai, sau mấy năm du học trở về càng không có phép tắc.
Khúc Khê cười: "Anh, em thật sự không ngờ anh sẽ kết hôn đấy. Em cứ nghĩ anh sẽ độc thân đến già bởi vì chắc chắn không có ai chịu được cái tính cách của anh. Anh bây giờ đúng là thay đổi rồi, ngày càng giống con người hơn. Chẳng biết chị dâu có sức quyến rũ thế nào mà thu phục được anh vậy!"
"Đến khi gặp được một người em tình nguyện bị thu phục thì em sẽ hiểu. Người đó có lẽ không quá xuất sắc nhưng trong trong mắt em người đó là cả thế giới."
"Trời ạ, buồn nôn quá! Hai anh chị tiếp tục đi, em đi đâu."
Nói rồi Khúc Khê chạy đi trước.
"Em rất thích Khúc Khê, ít nhất cô ấy thẳng tính." Thương Dĩ Nhu mỉm cười.
Nghe cô nói thích em họ của mình, Khúc Mịch rất vui, anh lại dẫn cô đi làm quen với Khúc lão nhị.
"Đây là thằng em họ tương đối bình thường của anh, Khúc Ký." Khúc Mịch giới thiệu.
"Anh trai lúc nào cũng kỳ lạ như vậy." Khúc Ký híp mắt cười như con hồ ly, "Có điều đây là đánh giá cao nhất anh ấy dành cho em rồi, em thích lắm."
Thương Dĩ Nhu đoán Khúc Ký này không đơn giản, phải có chút bản lĩnh cậu mới được Khúc Mịch khen như vậy.
Khúc Ký là con cả của chú hai Khúc Mịch, cậu ta còn có em gái mới học cấp ba. Chú hai của Khúc Mịch là phó sư đoàn trong quân đội, là nhân vật có tiếng tăm. Khúc Ký cũng xuất thân từ trường quân, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập lực lượng giữ gìn hòa bình, chỉ mới làm việc ba năm đã được nhận vô số bằng khen, đến tháng 7 năm nay mới được điều động về, hiện đang là trung đoàn trưởng của đội cảnh sát đặc biệt, là cán bộ trẻ tuổi nhất của trung đoàn, tương lai rộng mở.
Khúc Mịch chỉ hơn cậu một tuổi, lúc nhỏ cùng ở nhà ông nội, nhiều lần đánh nhau. Ông nội Khúc tức giận sẽ bắt cả hai nằm trên giường rồi tét mông. Đừng thấy hai anh em này không thường xuyên liên lạc, thật ra bọn họ thân nhau nhất.
Vừa hay lần này cậu được ra ngoài thăm người thân nên mới có thể tham gia buổi tụ tập này của nhà họ Khúc. Cậu giống Khúc Mịch, nổi tiếng là người tính cách kỳ lạ, không ai hiểu được. Nếu Khúc Mịch là núi băng vạn năm thì cậu được ví như con hổ hay cười, đều không phải người dễ trêu chọc vào. Các anh chị em bên dưới đều rất sợ họ.