Tưởng Lệ là một cô gái vừa đáng thương cũng vừa đáng buồn, ngay tại đỉnh cao của cuộc đời cô ta bị đẩy xuống vực thẳm rồi dần hướng đến địa ngục cùng diệt vong, mỗi lần đều khiến cô ta tuyệt vọng tột độ, nhưng cuối cùng lại bị bố bệnh nặng cần tiền chữa mà cô ta không thể chết được.
Thử nghĩ xem, nếu ngày xưa cô ta thuận lợi học hết đại học thì bây giờ đã không như vậy. Cô ta cũng sẽ mặc đồ công sở, ngồi trong văn phòng sáng ngời, thậm chí là được người khác ngước nhìn.
Rốt cuộc điều gì đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô ta chứ?
"Bạch Khiết nói ngày xưa sợi dây chuyền là do cô ta lấy. Cô ta đã thích thầm Lưu Địch rất lâu, không ngờ Lưu Địch lại thích lọ lem như tôi, hơn nữa hoàn cảnh gia đình chúng tôi tương tự nhau nhưng tôi lại học giỏi hơn cô ta, xinh hơn cô ta nên khiến cô ta ghen ghét. Cô ta bắt đầu trộm sợi dây chuyền, sau đó nhân lúc không ai chú ý lén giấu nó dưới giường của tôi, cứ thế tôi bị oan là ăn trộm, không thể không nghỉ học. Sau khi tôi nghỉ học, cô ta theo đuổi Lưu Địch thành công, còn trở thành sinh viên xuất sắc nhất đạt học bổng. Bao nhiêu năm qua tôi luôn tự hỏi chính mình sợi dây chuyền kia sao lại ở dưới giường. Tối hôm đó tôi cuối cùng cũng biết được chân tướng. Thì ra mọi việc đều do Bạch Khiết, cái người tôi từng xem là bạn thân."
"Vì biết được sự thật năm xưa nên cô mới quyết định giết họ đúng không?" Lục Li cũng phải thầm thở dài vì cô gái này, tội phạm chưa chắc là người xấu, bọn họ chỉ dùng cách riêng của bản thân phản kháng sự áp bức và không công bằng của vận mệnh.
Nghe Tưởng Lệ kể lại diễn biến tâm lý, Thương Dĩ Nhu thở dài thêm lần nữa. Con người tham lam, đố kỵ, ngay cả một cô gái ở độ tuổi đẹp như hoa cũng bị cuộc đời ép trở thành tội phạm giết người.
"Khoảng thời gian sau đó tôi bắt đầu lên kế hoạch. Ái Luân là người đầu tiên tôi muốn giết, hơn nữa nhất định phải làm sao cho giống tai nạn hoặc tự sát, bởi vì tôi cần thêm thời gian đế tiếp tục kế hoạch, không thể để bị các anh phát hiện. Tôi đến quán bar tìm Ái Luân, cho chút thuốc ngủ vào rượu. Đợi đến khi cô mất đi ý thức tôi đưa cô ta đến giữa sông, đẩy cô ta xuống. Nước trào vào miệng cô ta, cô ta nhanh chóng tỉnh lại, nhưng tay chân đã không còn sức lực, cứ thế cô ta chìm xuống. Tôi đứng trên bờ lạnh lùng nhìn theo. Nửa tiếng sau không thấy cô ta ngoi lên, tôi biết cô ta chết chắc rồi. Hơn nữa tôi biết các anh không điều tra được gì. Bệnh của hắn cũng đã đến giai đoạn cuối, tự sát cũng là chuyện bình thường. Thuốc ngủ trong người cô ta sau mấy ngày sẽ tan, mà cô ta chết do đuối nước nên các anh chắc chắn sẽ không nghi ngờ. Kế hoạch diễn ra theo suy tính của tôi, các anh quả thật coi Ái Luân chết vì tự sát. Mục tiêu tiếp theo của tôi là vợ chồng Mã Bưu, cái chết của họ đơn giản hơn nhiều. Tôi biết sáng nào Mã Bưu và Mai Lâm cũng đi làm cùng nhau. Tôi lẻn giở trò với ô tô của họ vào ban đêm. Vợ chồng họ gặp tai nạn chết nhưng không hoàn hảo lắm, tuy rằng ô tô đã bị biến dạng nghiêm trọng nhưng các anh vẫn điều tra được có người cố ý làm hỏng. May mà các anh không nghi ngờ đến tôi, tôi có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình. Có điều tôi biết thời gian còn lại của mình không còn nhiều, tôi phải nhanh lên. Trước khi bị đưa ra công lý, tôi phải giết thêm hai người. Hơn nữa tôi sẽ không để Bạch Khiết chết dễ dàng như vậy, tôi muốn cho cô ta cảm nhận được những bất công mà tôi phải chịu đựng. Nửa năm trước, tôi vào làm nhân viên dọn vệ sinh cho công ty của Bạch Khiết. Vì bệnh của tôi tiến triển nhanh, vẻ ngoài thay đổi, đừng nói là họ, có khi chính tôi soi gương cũng không nhận ra chính mình. Quả nhiên tôi đến công ty của Bạch Khiết hai lần, cố tình xuất hiện trước mặt cô ta nhưng cô ta không hề nhận ra. Khi đó cô ta là nhân viên cao cấp, còn sắp kết hôn với bạch mã hoàng tử, sao có thể chú ý đến một nhân viên dọn vệ sinh? Tôi phát hiện cô ta có thói quen uống cà phê, ly của cô ta hay đặt trên bàn làm việc. Tôi cắn tay mình nhỏ máu vào ly cà phê của cô ta. Sau nhiều lần, cô ta cũng bị nhiễm HIV. Sau đó công ty cho làm kiểm tra sức khỏe, cô ta bị phát hiện là người mắc HIV, được khuyên cho thôi việc. Lưu Địch lập tức chia tay với cô ta, né cô ta còn không kịp! Đồng nghiệp trong văn phòng cũng bắt đầu tránh né, tung tin đồn sau lưng, nói cô ta là gái hư. Bạch Khiết không chịu nổi nữa, sau khi rời công ty cô ta không dám gặp ai, cũng không dám nói với gia đình. Tôi theo dõi cô ta, biết cô ta thuê trọ ở ngoại ô, đến siêu thị làm sale. Cô ta từ một nữ hoàng ngã xuống vực thẳm, sự chênh lệch này đủ khiến cô ta đau khổ một thời gian dài. Tôi không vội thực thi bước tiếp theo mà để cô ta hưởng thụ cuộc sống hiện tại, phía sau vẫn còn bất ngờ lớn. Mục tiêu kế tiếp là Hà Văn, cô ta luôn nằm trong sự khống chế của tôi. Tôi biết cô ta hay tăng ca, với thân phận nhân viên dọn vệ sinh tôi dễ dàng vào công ty của họ. Tối đó, một mình cô ta ở công ty. Tôi gọi điện cho văn phòng của cô ta, nói có nhân viên dọn vệ sinh tới. Quả nhiên cô ta không hề nghi ngờ, nhanh chóng mở cửa cho tôi vào. Vì ban ngày nhiều người, cuối tuần công ty có nhân viên tăng ca nên thỉnh thoảng sẽ có nhân viên vệ sinh đến quét dọn vào buổi tối. Tôi thấy cô ta vào phòng trà phà cà phê nên đi theo, giả bộ quét dọn. Cô ta đưa lưng về phía tôi, tôi ở phía sau bóp chặt cổ cô ta, nhìn cô ta giãy giụa một lúc rồi không còn nhúc nhích, tôi cảm thấy giết người còn dễ hơn giết gà. Tôi kéo cô ta ra khỏi phòng trà rồi định dùng dây thừng buộc cô ta vào đinh, ai ngờ cô ta đột nhiên tỉnh, vùng vẫy không ngừng. Tôi lập tức siết cổ cô ta mãi đến khi cô ta thật sự tắt thở mới thôi. Cô ta là tội đồ, miệng là nguyên nhân của mọi tội ác. Tôi trói cô ta lại, để cô ta chết cũng phải quỳ, còn khâu miệng của cô ta lại. Đến đây, mục tiêu của tôi chỉ còn lại Bạch Khiết. Tôi vào siêu thị trộm ít đồ, cắt bỏ mã vạch rồi mang ra ngoài, đến khi siêu thị chú ý thì trộm nội y bỏ vào túi của Bạch Khiết. Hôm ấy tôi đứng ở xa nhìn Bạch Khiết bị mắng là ăn trộm giống như bản thân năm đó, dù có giải thích thế nào cũng không ai nghe. Tất cả nhục nhã mà tôi phải chịu bây giờ trả hết cho cô ta. Cô ta bị siêu thị sa thải, còn bị mắc AIDS, nếu không phải vì còn em gái cần tiền đi học thì chắc chắn cô ta đã muốn chết. Tôi rất vui, bao nhiêu năm qua tôi cuối cùng cũng cười thật lòng. Cô ta về trọ, nhân lúc trời tối tôi đến nhà cô ta gõ cửa. Đương nhiên cô ta không nhận ra tôi, hỏi tôi là ai. Nghe tôi giới thiệu là Tưởng Lệ, cô ta vô cùng hoảng sợ. Tôi xông vào, đóng cửa lại. Cô ta nhìn tôi như nhìn thấy ma, thật ra chính tôi cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ đáng sợ thế nào."