Thương Dĩ Nhu quyết định dọn về nhà họ Khúc, nhưng tới nơi gặp Châu Châu, cô lập tức thay đổi ý định. Cô ăn bữa cơm, muốn xuống bếp rửa chén nhưng bị mẹ Khúc ngăn cản.
"Để em." Châu Châu xung phong nhận việc, "Em bây giờ đang ăn ở miễn phí, phải lao động mới được."
"Đúng là đứa bé siêng năng." Mẹ Khúc cười nói.
Thương Dĩ Nhu ngồi chơi một lát thì ra về, mẹ Khúc định giữ cô ở lại, nhưng Khúc Mịch đã nói không được tạo áp lực cho cô, vậy nên bà chỉ đành thôi.
Mẹ Khúc tiễn Thương Dĩ Nhu đến cửa, dặn cô hằng ngày về ăn tối.
"Dĩ Nhu, đây là nhà của con, con có thể về bất cứ lúc nào." Nói nhiều sợ kích thích Thương Dĩ Nhu, nói ít sợ cô hiểu lầm mình, để nói được câu này mẹ Khúc đã đắn đo rất nhiều.
Thương Dĩ Nhu cảm động gật đầu, cô chào bố Khúc rồi đi.
Tự cô lái xe tới, Khúc Mịch lại không yên tâm để cô về một mình, vì thế Khúc Mịch lái xe của cô chở cô, sau đó bắt taxi về.
Tới dưới nhà Thương Dĩ Nhu, hai người xuống xe.
"Tiểu Nhu, về Châu Châu..." Khúc Mịch suy nghĩ mãi, anh cảm thấy hình như Thương Dĩ Nhu để bụng Châu Châu.
"Châu Châu là cô gái tốt." Thương Dĩ Nhu cắt ngang, "Hơn nữa từ nhỏ cô bé cũng không còn bố mẹ, cô ấy may mắn nên được gặp bố Khúc mẹ Khúc sớm. Mọi người nên đối xử tốt với cô ấy, rất ít người có hoàn cảnh đáng thương lại hoạt bát như vậy."
Thương Dĩ Nhu biết mình đang không thích sự xuất hiện của Châu Châu, vị trí vốn thuộc về cô nay đổi thành cô ấy, mà ở trong căn nhà đó cô như biến thành một vị khách vậy.
Nhưng việc này không thể trách Châu Châu. Thương Dĩ Nhu biết vấn đề nằm ở bản thân mình, cô chưa điều chỉnh được tâm trạng, chưa thể hòa nhập vào cuộc sống gia đình. Sự xuất hiện của Châu Châu giúp cô nhận ra rõ vị trí của mình, bởi vì ở nhà họ Khúc không chỉ có một mình Khúc Mịch, mà còn phụ huynh, cảm nhận của họ cũng rất quan trọng.
Cô sẽ thử từ từ hòa nhập, hơn nữa cô tin thời gian sẽ không quá lâu.
Nghe cô nói, Khúc Mịch cảm thấy mình đã quá coi thường cô, cô vốn không phải người hành động theo cảm tính, đồng thời anh cũng thất vọng. Không lẽ cô không để bụng việc có cô gái khác xuất hiện bên cạnh mình sao?
"Muộn rồi, anh về đi, về đến nhà nhớ gọi điện." Hôm nay Thương Dĩ Nhu rất mệt, cô chỉ muốn lên nhà tắm nước nóng rồi leo lên giường.
Khúc Mịch bảo cô mau lên nhà nghỉ ngơi. Anh nhìn cô vào nhà, cửa hành lang từng tầng mở rồi tắt, cuối cùng cửa sổ ở tầng bốn sáng đèn. Anh biết Thương Dĩ Nhu đã lên nhà.
Khúc Mịch ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ kia một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Thương Dĩ Nhu vừa vào nhà liền chạy vào phòng tắm tắm rửa rồi thay đồ, sau đó chui vào trong chăn. Dù gì đã lâu rồi không đứng giải phẫu chính, còn tới nhà họ Khúc, cô thật sự rất mệt, nhưng lên giường nằm cô lại không ngủ được.
Di động đặt ở đầu giường đổ chuông, là Khúc Mịch gọi.
Thương Dĩ Nhu bấm nghe máy, đầu bên kia truyền tới giọng của anh: "Không đánh thức em đấy chứ?"
"Không ngủ được, vẫn đang nằm." Thương Dĩ Nhu thuận miệng trả lời.
"Thế để anh hát cho em nghe. Chờ một chút, anh đi lấy guitar."
Nghe Khúc Mịch nói sẽ đàn guitar nên cô bật loa ngoài, sau đó tìm một cuốn sách đọc.
Một lúc sau, trong di động vọng tới tiếng guitar, đây là bản nhạc Pháp mà Thương Dĩ Nhu thích.
Kỳ lạ, mới nghe anh vừa đàn vừa hát một lúc, Thương Dĩ Nhu đã thấy buồn ngủ. Cô cầm cuốn sách nằm trong chăn, không biết thiếp đi từ lúc nào.
Khúc Mịch ở đầu bên kia hát hết một bài rồi dừng lại, không nghe cô nói gì, anh mỉm cười cúp máy. Nhớ lúc mới yêu Thương Dĩ Nhu cũng thường hay ngủ quên trong tiếng hát của anh.
Mọi thứ dường như đều trở về điểm xuất phát nhưng không sao, anh tình nguyện theo đuổi Thương Dĩ Nhu lần nữa. Anh tin chắc cuộc đời này Thương Dĩ Nhu là vợ anh, dù xảy ra chuyện gì, vòng đi vòng lại họ vẫn sẽ ở bên nhau.
Anh vừa đặt guitar xuống thì có tiếng gõ cửa.
"Anh Khúc Mịch, em mới nghe anh vừa đàn vừa hát, có thể cho em vào trong nghe không?" Là Châu Châu.
Khúc Mịch nhíu mày. Nói thật lòng, anh không hề thấy Châu Châu đáng thương. Trên đời này có rất nhiều đứa trẻ không cha không mẹ, cô ấy đã là trường hợp may mắn. Ngày xưa bố cô ấy vì cứu người mà bị thương, nhưng ông nhân viên bảo vệ rừng, hi sinh cũng vì nhiệm vụ. Thời điểm đó chính phủ gửi tiền an ủi rất nhiều, nếu không có bố mẹ anh giúp, số tiền đó đã bị thân thích của cô ấy chiếm đoạt.
Sau này bố Khúc mẹ Khúc còn nhận nuôi Châu Châu, nhưng vì không có thời gian nuôi nấng bên cạnh nên đã gửi vào trường quý tộc. Tốt nghiệp cấp ba xong, Châu Châu mới nói muốn đi du học, mẹ Khúc lập tức đồng ý.
Cứ mỗi tháng Châu Châu đều gọi điện về nhưng Khúc Mịch chỉ mới gặp cô ấy một lần, còn là vào bảy tám năm trước nên gần như không nhớ gì.
Bây giờ Châu Châu đột nhiên trở về, còn dọn vào nhà ở, Khúc Mịch thật sự không quen.
Nghe thấy tiếng Châu Châu, Khúc Mịch bực bội chẳng thèm mở cửa: "Anh phải đi ngủ rồi."
"À, vậy anh Khúc Mịch ngủ ngon, ngày mai gặp lại!" Có vẻ Châu Châu không phát hiện tâm trạng không tốt, còn vui vẻ đáp lại, sau đó có tiếng bước chân xuống lầu.
Đột nhiên hai mắt anh sáng ngời. Anh lập tức mở tủ quần áo, sắp xếp đồ đạc vào vali.
Sáng sớm hôm sau, Thương Dĩ Nhu còn chưa dậy đã bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô mang theo cơn buồn ngủ đi mở cửa, đứng bên ngoài là Khúc Mịch.
"Sao vậy?" Thương Dĩ Nhu giật mình.
Khúc Mịch kéo vali vào nhà: "Em biết anh có thói ở sạch mà, trong nhà có người khác anh chịu không nổi. Anh sợ đến mức cả đêm không ngủ được, em đừng làm phiền anh."
Nói rồi anh chạy vào phòng dành cho khách, ném vali vào tủ quần áo, cởi áo khoác rồi leo lên giường.
Ngay cả áo sơ mi và quần tây cũng không thay, trông có vẻ rất mệt mỏi, nếu không với tính cách của Khúc Mịch thì anh chắc chắn không cho phép quần áo mình có bất kỳ nếp nhăn nào.
Thôi, cứ để anh ngủ trước đi, đợi anh dậy rồi nói chuyện! Thương Dĩ Nhu giúp anh đóng cửa phòng, sau đó đi rửa mặt rồi xuống bếp nấu ăn.
Đồ ăn vừa dọn lên bàn, Khúc Mịch liền đi ra, mũi ngửi như một chú cún: "Quả nhiên chỉ có đồ em nấu mới hợp khẩu vị của anh, mấy hôm nay ăn đồ của mẹ dạ dày anh chịu hết nổi rồi."
Nói tới đây, anh còn tủi thân khịt mũi.
Thương Dĩ Nhu hoàn toàn hết cách, thấy anh đáng thương như vậy, cô không nhẫn tâm nói nặng lời.
Khúc Mịch ngồi vào bàn, nhờ Thương Dĩ Nhu lấy cho mình một chén cơm đầu. Anh vùi đầu ăn, chốc lát sau chén cơm đã thấy đáy. Thương Dĩ Nhu thấy anh ăn ngon miệng, bản thân cũng có hứng ăn.
Ăn xong, Khúc Mịch chủ động nhân công việc rửa chén: "Anh ăn uống miễn phí ở đây sao có thể không lao động? Nếu không chủ nhà tức giận đuổi anh đi thì sao?"
"Câu này sao nghe quen quen vậy?"
Khúc Mịch giật mình. Anh chẳng thấy câu này có gì quen cả, mọi sự chú ý của anh đều dành cho Thương Dĩ Nhu, hôm qua Châu Châu nói gì anh hoàn toàn không nghe lọt tai, làm sao hiểu ý Thương Dĩ Nhu ám chỉ.
Mà Thương Dĩ Nhu sau khi lỡ lời thì có hơi hối hận, từ lúc nào cô lại hẹp hòi như vậy?
Khúc Mịch dẹp dẹp chén đũa, vừa rửa chén vừa nói: "Thật ra nhận anh ở lại em không chịu tổn thất gì cả, ngược lại còn có lợi lắm. Anh biết nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, hơn nữa có anh em không cần lo việc quên mang chìa khóa không vào nhà được. Việc giặt giũ anh cũng có thể làm, anh chỉ sợ em chê anh làm không tốt thôi. Nếu em có khó khăn trên chỗ làm, anh có thể lắng nghe em tâm sự, còn có thể giúp em phân tích. Buổi tối ở một mình chắc em sợ lắm, nhưng có anh ở đây em không cần phải sợ gì cả. Em xem đi, có lợi nhiều như vậy mà!"
Khúc Mịch cố gắng thuyết phục Thương Dĩ Nhu giữ mình ở lại, mãi đến khi rửa chén xong, anh vẫn còn lải nhải.
"Khoan đã, những việc này tôi không cần. Anh có thể cho tôi lý do tôi bắt buộc phải dữ anh lại không?" Thương Dĩ Nhu đau đầu, bực bội cắt ngang.
Anh suy nghĩ vài giây: "Anh có thể đóng tiền nhà, 5000 tệ một tháng được không?"
"Nói sớm không phải xong rồi sao!" Thương Dĩ Nhu cười nói, "Tiền điện nước chúng ta chia đôi."
Khúc Mịch vui mừng gật đầu như gà mổ thóc.
Trước khi về nước Thương Dĩ Nhu đã trả lại tất cả thẻ ngân hàng cho Khúc Mịch. Bây giờ tuy cô là trưởng khoa khoa pháp y của cục công an nhưng tiền lương chưa trả, kinh tế của cô đang rơi vào khó khăn. Đề nghị của Khúc Mịch vừa hay có thể giải quyết, hơn nữa tận 5000 tệ một tháng, Thương Dĩ Nhu đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhiều năm sau khi nhớ lại chuyện này Thương Dĩ Nhu đã hỏi Khúc Mịch khi ở nước ngoài đã có suy nghĩ này không, nếu không sao lại vui vẻ nhận hết thẻ ngân hàng về. Anh cười nói nếu sớm biết cô chỉ quan tâm tiền thì hàng tháng anh đã đưa cô rồi.