Thương Dĩ Nhu bị Feier bắt cóc, vì phần đầu bị đập mà ngất xỉu. Tuy rằng cô đã tỉnh nhưng lại quên đi mọi chuyện xảy ra trong ba năm vừa qua, ký ức chỉ dừng ở ba năm trước. Trong trí nhớ của cô, Khúc Mịch chỉ là đội trưởng đội hình sự mới từ bệnh viện tâm thần ra.
Khúc Mịch đưa Thương Dĩ Nhu đi gặp rất nhiều chuyên gia thần kinh nhưng không ai giải thích được hiện tượng này. Thương Dĩ Nhu không quan tâm lắm, dù gì nhớ hay không nhớ cũng chẳng sao, cô vẫn ăn uống ngủ nghỉ như bình thường.
"Khúc Mịch, chúng ta thật sự đã kết hôn hả?" Thương Dĩ Nhu cứ thấy đây là trò đùa, cô sao có thể kết hôn với một kẻ tính cách quái gở chứ?
Khúc Mịch rầu rĩ gật đầu: "Chúng ta đăng ký kết hôn ở Las Vegas trước, sau đó thì về Nam Giang tổ chức hôn lễ."
"À, nghĩa là chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng hợp pháp."
Khúc Mịch xụ mặt. Nhìn Thương Dĩ Nhu ngồi cách xa mình, anh khó chịu muốn chết. Ai mà ngờ cô vợ khó khăn lắm mới theo đuổi được mới sau một đêm đã biến thành người xa lạ chứ?
Thương Dĩ Nhu đang xem luận văn mà cô vừa mới hoàn thành, cảm thấy kiến thức của mình đã được nâng cao. Trong phòng sách có rất nhiều sách của cô, nội dung khá dễ tiếp thu. Có vẻ như ở đây cô đã học được rất nhiều điều, nhưng đối với hôn nhân của bản thân và Khúc Mịch cô vẫn không có cách nào chấp nhận.
Mấy hôm Khúc Mịch không ngừng kể cô nghe chuyện của hai người, còn cho cô xem ảnh, nhất là ảnh cưới của họ chụp ở đảo nước ngoài, hơn nữa còn liên quan đến phá án. Lần này cô tới Toronto du học, Khúc Mịch đã sắp xếp công việc đi theo. Nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì, chỉ có cảm giác xa lạ với Khúc Mịch.
Vali của Khúc Mịch bị đưa đến phòng sách, bây giờ cả hai chia phòng ngủ. Đối với Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch chỉ là đồng nghiệp, trai đơn gái chiếc sao có thể ngủ cùng chứ?
Tuy tủi thân nhưng Khúc Mịch cũng bó tay. Rất nhiều chuyên gia đề nghị đừng quá kích thích Thương Dĩ Nhu, cứ để cô từ từ hồi phục.
Thương Dĩ Nhu đã làm xong thủ tục, cô định lập tức về nước.
Hai người bay về Nam Giang, xuống máy bay, Thương Dĩ Nhu theo thói quen bắt taxi về chỗ ở cũ của mình.
"Tiễn đến đây được rồi, cảm ơn anh." Tới dưới nhà Thương Dĩ Nhu nhận lấy vali trong tay Khúc Mịch rồi đuổi anh.
Ngay cả lên nhà cũng không cho sao?
Mới ra nước ngoài một chuyến mà chẳng còn vợ nữa! Khúc Mịch thật sự rất hối hận, sớm biết thế này anh đã nhất quyết không cho cô du học. Nếu Thương Dĩ Nhu mãi không nhớ ra việc hai người đã kết hôn, không lẽ bọn họ cứ thế này sao?
Khúc Mịch cảm thấy dù thế nào cả hai cũng phải sống cùng nhau, như thế cô sẽ dễ khôi phục trí nhớ hơn. Nhưng từ thái độ của Thương Dĩ Nhu, có vẻ cô không vội tìm lại đoạn ký ức đó. Với cô, cuộc hôn nhân với anh không còn quan trọng nữa, có nhớ hay không không quan trọng. Mới nghĩ thế thôi, tâm trạng Khúc Mịch đã như rơi xuống đáy vực.
Mà Thương Dĩ Nhu thì không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ theo thói quen về nhà, hơn nữa cũng không quen ở cùng Khúc Mịch. Mấy hôm ở nước ngoài, cả hai cùng ra ra vào vào một căn chung cư, cô thật sự thấy không được tự nhiên.
Lên lầu, Thương Dĩ Nhu quen tay tìm chìa khóa trong túi xách nhưng tìm mãi không có. Không lẽ làm mất chìa khóa ở nước ngoài rồi? Thương Dĩ Nhu ngồi xổm xuống tìm chìa khóa dự phòng dưới thảm lót. Cầm chìa khóa, cô mỉm cười, quả nhiên bản thân vẫn giữ thói quen này.
Nhưng cửa vừa mở, bụi bặm lập tức ập vào mặt. Cô nhíu mày, vội đi mở tất cả cửa sổ ra.
Mọi đồ dùng trong nhà đều được phủ vải trắng, Thương Dĩ Nhu xắn tay áo chuẩn bị vào dọn dẹp. Hôm nay tạm thời lau sơ qua, đến khi có thời gian cô sẽ dọn dẹp sạch hơn.
Nhưng cô còn chưa bắt tay vào việc, bỗng có tiếng chuông cửa. Cô mới về nước, ai lại tới thăm nhanh như vậy? Nhìn qua mắt mèo, thì ra là Khúc Mịch.
"Đội trưởng Khúc, sao anh còn chưa về?" Thương Dĩ Nhu giữ thói quen gọi anh là đội trưởng.
Khúc Mịch cầm túi đồ mới mua ở siêu thị gần đây.
"Anh mua chút đồ, chỗ của em đã hơn một năm rồi không có ai ở, chắc là không có gì cả." Khúc Mịch giơ túi hàng lên, sau đó vào nhà.
Anh lấy đôi dép của mình trong tủ ra thay rồi xách túi vào trong, cắm điện tủ lạnh, lấy trứng gà, trái cây và ít rau bỏ vào, sau đó vào nhà vệ sinh đặt xà bông, nước giặt quần áo lên kệ.
Thấy cô cứ đứng ở phòng khách nhìn mình chằm chằm, Khúc Mịch giải thích: "Anh từng ở đây một thời gian, mọi đồ đạc trong nhà đều là chúng ta cùng lựa chọn đấy."
Thương Dĩ Nhu không có ký ức trong ba năm qua nên khó mà tìm được cảm giác đồng cảnh ngộ với anh, thậm chí cô còn thấy không được tự nhiên. Cô vội chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu dọn dẹp.
Đến khi Thương Dĩ Nhu dọn dẹp xong, món ăn Khúc Mịch nấu cũng ra lò.
"Tôi tin tất cả những gì anh nói, bởi vì anh không có lý do gạt tôi." Thương Dĩ Nhu ngồi đối diện anh, "Có điều tôi không nhớ gì cả, mong anh cho tôi chút thời gian."
Nghe Thương Dĩ Nhu nói chuyện khách sáo như vậy, Khúc Mịch vô cùng khó chịu. Dường như chính anh cũng về ba năm trước, thời điểm cả hai mới biết nhau. Khi đó với ai Thương Dĩ Nhu cũng lạnh lùng, dù bề ngoài dịu dàng bình tĩnh nhưng nội tâm lại từ chối tiếp xúc gần với mọi người. Anh phải mất rất nhiều thời gian để cô dần đón nhận anh, bây giờ, mọi thứ đều về vạch xuất phát.
"Anh cũng cần thời gian." Khúc Mịch rầu rĩ nói, "Thấy em như vậy anh rất buồn, hơn nữa anh bị thương."
Bị thương? Nấu cơm sao lại bị thương? Cô đã nói không cần Khúc Mịch nấu cơm, anh cứ khăng khăng vào bếp khiến cô rất ngại.
Thương Dĩ Nhu khó chịu nhíu mày: "Đội trưởng Khúc, có vẻ anh vẫn chưa hiểu ý tôi. Tôi thừa nhận có lẽ chúng ta từng yêu nhau, nhưng hiện giờ với anh tôi không hề có tình cảm đó. Lý trí của tôi có thể chấp nhận, nhưng tình cảm thì không. Tôi nghĩ tốt hơn hết thì chúng ta nên duy trì khoảng cách.
Câu trả lời của Thương Dĩ Nhu khiến Khúc Mịch hoàn toàn tuyệt vọng, anh muốn nắm lấy tay cô nhưng cuối cùng vẫn thôi.
"Được, anh biết rồi." Khúc Mịch không muốn làm cô khó chịu, vì thế đứng dậy ra về, bảo cô nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng của anh, Thương Dĩ Nhu có chút không đành lòng. Cô nhìn nhẫn cưới trên tay mình, nhớ đến những tấm ảnh cả hai chụp chung, lại nhìn đồ ăn trên bàn. Đối diện là chén cơm của Khúc Mịch, cơm còn chưa ăn hết, đũa đặt bên cạnh.
Anh bận rộn cả ngày, chưa kịp ăn mấy miếng đã phải đi. Thương Dĩ Nhu bỗng thấy mình quá ích kỷ, chỉ lo cho cảm xúc của bản thân, nhưng cô thật sự không nhớ ra chuyện giữa hai người, bây giờ đối với cô Khúc Mịch giống như đồng nghiệp vậy. Cô biết như thế là không công bằng với Khúc Mịch, nhưng miễn cưỡng chấp nhận cũng không phải cách giải quyết.
Đầu óc Thương Dĩ Nhu bây giờ rối tung cả lên, cô không biết làm gì cả. Bản thân cô cũng ăn vài miếng cơm rồi dọn dẹp, buộc bản thân không được nghĩ nhiều.
Tối hôm đó Thương Dĩ Nhu ngủ không sâu, đến sáng tỉnh dậy cô rất mệt.
Có lẽ do còn lệch múi giờ, cô không vội về cục công an nhận chức mà tiếp tục ở nhà dọn dẹp nghỉ ngơi.
Gần đến trưa, cô nhận được một cú điện thoại.
"Tiểu Nhu à, mẹ đây. À, mẹ quên mất, con bây giờ không nhớ ra mẹ, mẹ là mẹ của Khúc Mịch."
"Chào dì."
"Con bé này đúng là làm mẹ buồn mà."
Mẹ Khúc ở đầu bên kia nghe Thương Dĩ Nhu gọi mình như vậy, hai mắt đỏ hoe. Bà thật sự không hiểu, đầu bị thương một chút sao lại mất ký ức trong ba năm chứ? Lúc nghe Khúc Mịch gọi điện về báo bà vẫn không tin, nhưng hôm qua thấy chỉ có Khúc Mịch về nhà, bà chỉ đành chấp nhận sự thật.
"Chúng ta gặp nhau được không? Sắp đến giờ ăn trưa rồi, mẹ muốn gặp con."
Mẹ Khúc hẹn thời gian địa điểm gặp Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu đến sớm hơn giờ hẹn 10 phút nhưng mẹ Khúc đã chờ sẵn ở đó. Nếu không phải Khúc Mịch ngăn cản, tối qua bà đã chạy qua nhà cô.
"Tiểu Nhu, ở đây." Bà thấy Thương Dĩ Nhu nhìn xung quanh, vội đứng dậy vẫy tay.
Thương Dĩ Nhu thấy người phụ nữ trung niên vẫy tay với mình, một cảm giác thân thiết ùa về.
"Xin lỗi dì con đến trễ."
Khóe mắt mẹ Khúc lại ươn ướt, thấy cô tới, bà liền nắm tay cô kiểm tra từ trên xuống dưới, còn bảo cô cúi đầu để mình tìm tới tìm lui trên đầu cô.
"Chẳng có thương tích gì, sao lại không nhớ chứ?" Mẹ Khúc cứ nhắc mãi, "Lúc nhận được điện thoại của Khúc Mịch mẹ vẫn không tin. Việc này quá kỳ lạ rồi. Mẹ đã liên lạc với chuyên gia thần kinh giỏi nhất trong nước, ngày mai mẹ dẫn con đi khám. Tây y không được thì cũng ta tìm đến đông y, nhất định không được bỏ cuộc."