Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 401: Quên




Thomas bị bắt, hai quả bom được gỡ thành công. Thấy Thương Dĩ Nhu bình an, Khúc Mịch mới thở phào. Anh bảo cô đi tắm để thư giãn một chút, còn mình xuống bếp pha cà phê cho cô.

Đây là lần đầu tiên anh thấy khủng hoảng như vậy, nhìn bom cột trên người Thương Dĩ Nhu, đầu anh có một khoảng thời gian trống rỗng. Anh phải ép bản thân bình tĩnh lại, nghĩ cách giải quyết vấn đề, mà đây là lần thứ hai. Lần trước khi anh để Thương Dĩ Nhu ở cục cảnh sát để đi điều tra Feier cũng vậy.

Feier! Cái tên này đột nhiên xuất hiện trong đầu Khúc Mịch, cảm xúc bất an dâng trào.

"Dĩ Nhu!"

Anh gọi một tiếng, không nghe Thương Dĩ Nhu trả lời, anh lập tức chạy vào toilet. HƠi nước khắp phòng tắm, dép lê đặt trước bồn, rèm bay bay theo gió từ cửa sổ thổi vào.

Anh chạy tới nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một chiếc xe phóng đi. Anh vội cầm chìa khóa xe chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi điện cho James: "Feier bắt Dĩ Nhu đi rồi, hắn lái chiếc Nissan màu đen đang đi về hướng đường số 9. Mau thông báo người chặn hắn lại, không được để hắn hại Dĩ Nhu!"

Không còn nghe tiếng điện thoại nữa, James nhận ra đã có chuyện lớn. Ông vội gọi điện sắp xếp, liên hệ đến bộ phận liên quan bật hệ thống định vị, theo dõi các phương tiện đang di chuyển trên đường.

Bọn họ nhanh chóng tìm ra chiếc Nissan màu đen, còn phát hiện xe của Khúc Mịch đang theo sát. Tốc độ của hai chiếc xe nhanh đến chóng mặt, càng đi về thưa dân, tốc độ của họ lại càng nhanh.

Từ màn hình, khoảng cách của hai xe đang dần kéo lại. Vừa đến một giao lộ, chiếc ô tô đằng sau đột nhiên tăng tốc, vị trí của hai xe trên bản đồ chồng lên nhau, sau đó chiếc xe thứ hai lao lên ép chiếc xe thứ nhất phải tấp vào lề. Chiếc xe kia cũng tăng tốc định đâm lên. Hai xe di chuyển nhanh đến mức va vào nhau.

Vụ va chạm hết sức dữ dội, hai xe đều bị biến dạng, khói bốc lên.

Đuôi xe của Khúc Mịch bị đầu chiếc xe kia đâm vào. Vụ va chạm khiến Khúc Mịch bị hất tung, nếu không phải có dây an toàn và túi hơi, anh chắc chắn đã bị đẩy bay ra khỏi kính chắn gió.

Anh vội cởi dây an toàn, đẩy cửa lăn ra khỏi xe, cố gắng đứng dậy, lảo đảo đi tới chiếc xe bên cạnh.

Người ngồi ở vị trí điều khiển bị thương nghiêm trọng, nằm yên không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.

Ở ghế phụ không có người, dãy ghế đằng sau cũng không có người. Khúc Mịch sửng sốt, nhưng ngay giây sau anh thấy có người nằm giữa khoảng trống hàng ghế trước vào sau. Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã biết đó là Thương Dĩ Nhu.

Khúc Mịch vội mở cửa xe, nhưng cửa bị khóa chặt, có mở thế nào cũng không được.

"Dĩ Nhu, em tỉnh lại đi!" Anh đấm đá vào cửa xe nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn không có phản ứng gì.

Khúc Mịch đá thật mạnh vào cửa kính, sau đó duỗi tay vào mở cửa sau rồi khom người bế Thương Dĩ Nhu ra, mới chạy vài bước, đằng sau có tiếng nổ lớn, cả người anh bị hất tung ra ngoài, sau đó thì không còn biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại, Khúc Mịch phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện. Anh lập tức ngồi bật dậy, bắt lấy tay cảnh sát bên cạnh hỏi: "Dĩ Nhu đâu?"

"Giáo sư Khúc, vợ của anh không sao, đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh. Lúc xảy ra vụ nổ, anh đã dùng cơ thể chắn cho cô ấy nên bị thương rất nặng." Cảnh sát canh gác trong phòng bệnh nói.

Khúc Mịch nghe vậy lập tức xuống giường, chạy qua phòng bên cạnh thì thấy Thương Dĩ Nhu nằm yên trên giường không nhúc nhích.

"Đây là không sao mà cậu nói hả!" Khúc Mịch nổi cơn thịnh nộ.

Đúng lúc bác sĩ tới, Khúc Mịch liền đổi đối tượng chất vấn: "Bác sĩ, tôi đã tỉnh rồi, nhưng tại sao vợ tôi còn hôn mê?"

Bác sĩ không quá quan tâm thái độ của anh, bao nhiêu năm làm nghề ông đã gặp nhiều bệnh nhân không kiểm soát được cảm xúc: "Cậu đừng lo, chúng tôi đã kiểm tra cho cô ấy rồi, chỉ phát hiện có một khối sưng nhỏ trên đầu, không có vấn đề gì, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi." Bác sĩ an ủi Khúc Mịch, bảo anh đừng quá lo, "Còn cậu bị gãy ba xương sườn, trên người có rất nhiều chỗ bị trầy da, cậu nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung, như thế chỉ càng khiến cậu lâu hồi phục hơn thôi."

"Không chế là được." Khúc Mịch đâu còn tâm trạng quan tâm đến tình hình của mình, dù sao thì chỉ hơi đau mà thôi.

Thái độ của anh bác sĩ cũng bó tay, không ai nói nữa, James nghe nói anh tỉnh thì vội chạy tới.

"Chúng tôi đã xác nhận kẻ bắt cóc vợ anh là Feier, khi hai xe va chạm, hắn đã chết ngay tại chỗ." James khẳng định.

Lần này họ đã tiến hành xét nghiệm DNA, hơn nữa mặt của Feier không bị thương, có thể xác nhận thân phận.

Nghe tin Feier đã chết, Khúc Mịch chẳng hề vui vẻ. Hiện giờ Thương Dĩ Nhu đã hôn mê hơn sáu tiếng, với một người bình thường không có vết thương rõ ràng thì đây là chuyện bất thường. Đầu cô cũng bị va đập, tuy bác sĩ nói đã làm MRI kiểm tra nhưng Khúc Mịch vẫn rất lo.

Anh ngồi bên giường Thương Dĩ Nhu canh giác không rời giây phút nào, rất lâu sau, Thương Dĩ Nhu cuối cùng cũng tỉnh.

Cô mở mắt, thấy Khúc Mịch ngủ trên ghế thì không khỏi nhíu mày.

"Khúc Mịch..." Cô nghẹn ngào gọi.


Tiếng cô rất bé nhưng cũng đủ đánh thức Khúc Mịch. Anh mở mắt, thấy Thương Dĩ Nhu đang ngồi nhìn mình, hạnh phúc đến gần: "Em tỉnh rồi! Em thấy thế nào? Để anh gọi bác sĩ tới!"

"Khúc Mịch?" Thương Dĩ Nhu nghi ngờ, "Tôi đang ở bệnh viện à? Sao anh cũng ở đây?"

Khúc Mịch giật mình: "Em chờ một chút, đừng nhúc nhích, anh gọi bác sĩ tới!"

Bác sĩ nhanh chóng tới phòng bệnh kiểm sát hai mắt của Thương Dĩ Nhu, sau đó đo nhiệt độ và huyết áp.

"Chúc mừng anh, vợ anh khỏe rồi, bây giờ cô ấy có thể xuất viện." Bác sĩ cười nói.

"Vợ?" Thương Dĩ Nhu kinh ngạc, "Tôi là... Vợ anh ta? Buồn cười, sao chúng tôi có thể là vợ chồng chứ?"

Bác sĩ không hiểu gì hết, chẳng lẽ họ không phải vợ chồng? Khi cảnh sát đưa họ tới đã nói họ là vợ chồng, người đàn ông vừa tỉnh đã vội quan tâm tình hình của vợ. Nhưng cô gái này dường như không thừa nhận việc mình là vợ đối phương, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

"Thế em nói xem chúng ta có quan hệ gì?" Khúc Mịch nhìn chằm chằm Thương Dĩ Nhu, muốn xem cô đang nghĩ gì.

Thương Dĩ Nhu chớp mắt suy nghĩ: "Đội trưởng Khúc, tôi nhớ anh mới nhận chức đội trưởng đội hình sự của cục cảnh sát. Hôm đó là tôi và đội phó Lục đi mời anh đúng không?"

"Hôm đó?" Khúc Mịch nhíu mày, "Hôm đó là hôm nào?"

"Tuần trước." Thương Dĩ Nhu trả lời ngay.

Nghe vậy, mọi người đều nhận ra vấn đề. Bác sĩ vội bảo điều dưỡng đưa Thương Dĩ Nhu đi kiểm tra, tập trung chủ yếu ở não.

Hình ảnh CT não dán đầy trên tường, bác sĩ giải thích từ từ cho Khúc Mịch hiểu.

"Tôi muốn nghe kết quả trước." Khúc Mịch cắt ngang.

"À. Về cơ bản thì hoàn toàn bình thường."

"Ông không thấy chẩn đoán của mình có vấn đề à? Cơ bản và hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, vợ tôi đã bị mất một phần trí nhớ, hơn nữa là ký ức vô cùng quan trọng." Khúc Mịch đập bàn.

"Xin lỗi, tôi chỉ có thể cho anh câu trả lời mâu thuẫn như vậy. Từ kết quả kiểm tra, vợ anh thật sự bình thường, nhưng từ tình hình thực tế thì cô ấy lại gặp chút vấn đề. Vậy nên tôi kiến nghị anh đổi bệnh viện khác cho về mình. Tôi sẽ gửi anh bệnh án, giới thiệu cho anh chuyên gia trong lĩnh vực này.

Khúc Mịch biết tiếp tục đôi co chỉ lãng phí thời gian, anh cầm bệnh án đưa Thương Dĩ Nhu đến Vancouver tìm bác sĩ thần kinh nổi tiếng nhất.

Vẫn làm rất nhiều kiểm tra nhưng kết quả vẫn như thế, không có phát hiện điều gì bất thường trong não, nhưng trí nhớ của Thương Dĩ Nhu lại dừng ở ba năm trước. Điều khiến Khúc Mịch phát điên hơn là Thương Dĩ Nhu không nghĩ họ là vợ chồng, thậm chí là không phải bạn bè, mỗi khi ở chung luôn cố giữ khoảng cách.

Rõ ràng là vợ mình nhưng lại đề phòng mình như tên lưu manh, Khúc Mịch vừa bực bội vừa lo lắng.

Anh đưa Thương Dĩ Nhu đi gặp các chuyên gia ở Canada và Mỹ nhưng chẳng ai giải thích được hiện tượng này. Cuối cùng, bọn họ nhất trí cho rằng não là bộ phận khá phức tạp còn nhiều điều chưa được khám phá hết, xuất hiện hiện tượng khoa học không thể giải thích cũng là chuyện bình thường. Các chuyên gia đề nghị họ đừng quá hoang mang, cứ thoải mái, có lẽ sau này sẽ từ từ nhớ lại.