Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 387: Nhận dạng thi thể




Cái chết của Tiểu Văn luôn đè nặng trong lòng Thương Dĩ Nhu, nhưng phía cảnh sát vẫn không có phát hiện gì, mỗi ngày cô lại đều bận rộn ở phòng thí nghiệm. Có khi Tuyết Lợi gọi điện, bọn họ thỉnh thoảng sẽ ra ngoài uống ly cà phê.

Dần dần Tuyết Lợi không còn hỏi chuyện của Tiểu Văn nữa, có điều Thương Dĩ Nhu biết Tuyết Lợi không hề quên, bởi vì đôi khi cô ấy vẫn than ngắn thở dài.

"Xin lỗi, tôi không giúp được gì. Ở đây không phải Trung Quốc, muốn làm gì cũng phải theo quy định của người ta. Khúc Mịch sợ tôi gặp nguy hiểm nên cố gắng cách xa mấy vụ án. Tôi biết nỗi lo của anh ấy nên không dám để bản thân gặp nguy hiểm. Tôi từng làm chuyện ngu ngốc tương tự để muốn được sánh vai cùng anh ấy nhưng lại không biết rằng anh ấy không cần một người mạnh mẽ. Tính ra anh ấy luôn âm thầm hy sinh cho tôi, tôi phải biết trân trọng."

Tiếp xúc với Tuyết Lợi nhiều, Thương Dĩ Nhu không còn che giấu suy nghĩ thật lòng của mình nữa.

Tuyết Lợi uống chút nước trái cây mới nói: "Tôi thật sự hâm mộ tình yêu giáo sư Khúc dành cho cô."

"Cô xinh đẹp thế này, lại dễ gần, bạch mã hoàng tử chắc chắn sẽ xuất hiện."

Tuyết Lợi cười khổ: "Xem nhiều cảnh hạnh phúc đến với nhau rồi chia tay, từ lâu tôi đã không còn hy vọng về tình yêu. Cô không làm trong giới giải trí nên không biết tình hình trong đó. Đàn ông tốt là người có thể cho cô danh phận, chịu trách nhiệm với cô, bao dung che chở cô, nhưng đàn ông như vậy rất ít, phải nói là tuyệt chủng trong giới giải trí."

Không ngờ Tuyết Lợi còn trẻ nhưng lại nhìn mọi thứ bi quan đến thế. Thương Dĩ Nhu không biết giới giải trí như thế nào, nhưng con người chỉ cần giữ vững quan điểm, muốn tìm người bạn đời để gắn bó lâu dài sẽ không khó đến vậy.

"Cuộc sống của tôi và cô hoàn toàn khác nhau. Ai cũng nói làm minh tinh rất sướng nhưng vào nghề rồi mới biết gian khổ thế nào. Thời đại này người mới như mầm rêu sau cơn mưa, mới không chú ý đã thấy mọc lên thành nấm."

So sánh này đúng là khác lạ, Thương Dĩ Nhu bật cười.

Một tháng sau đó Thương Dĩ Nhu bận rộn suốt ngày trong phòng thí nghiệm. Nhân sự trong phòng thí nghiệm không đủ, giáo sư Wells điều động thêm bốn sinh viên của khoa pháp y tới, để họ đảm nhận những công việc cơ bản. Có người hỗ trợ, công việc của Thương Dĩ Nhu cũng nhẹ nhàng hơn, lúc này cô mới nhớ đã lâu rồi mình không liên lạc với Tuyết Lợi. Trước giờ luôn là cô ấy gọi điện, còn mời cô uống cà phê ăn cơm, cô nghĩ mình cũng nên chủ động một lần.

Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Tuyết Lợi, đợi rất lâu Tuyết Lợi mới bắt máy.

"Chị Khúc có chuyện gì sao?"

Nghe Tuyết Lợi khách sáo như vậy, trong điện thoại còn có tiếng gió, chắc là đang ở bên ngoài.

"Có phải tôi làm phiền cô không? Không có việc gì cả, đã lâu rồi không nhận điện thoại của cô nên tôi gọi điện hỏi thăm." Thương Dĩ Nhu trả lời, "Cô cứ bận đi, khi nào rảnh chúng ta liên lạc."

Buổi tối, Thương Dĩ Nhu nhận được điện thoại của Tuyết Lợi.

"Tôi Tuyết Lợi đây, hôm nay lúc cô gọi điện tôi đang ở bên ngoài, xin lỗi cô."

"Hôm nay sao cô khách sáo thế? Ngày mai tôi rảnh nên muốn mời cô đi ăn."

"Nhưng bây giờ tôi không muốn ăn gì cả. Tôi mới phẫu thuật thẩm mỹ, nói chuyện còn không có sức. Cô nhớ giữ bí mật giúp tôi nhé, đừng để truyền thông biết."

Thảo nào Tuyết Lợi bảo đi du học cô lại không thấy cô ấy đi tìm trường, thì ra lần này ra nước ngoài là để phẫu thuật thẩm mỹ.

Cô ấy đã rất xinh đẹp sao còn phải phẫu thuật thẩm mỹ chứ? Những người khác muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ đều đi Hàn Quốc hay Thái Lan, để không bị truyền thông phát hiện, cô ấy phải chạy đến nơi xa xôi này.

"Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, tôi sẽ giữ bí mật."

Hiện giờ Tuyết Lợi vẫn chưa thể ra ngoài, hai người chỉ trò chuyện vài câu trong điện thoại.

Thương Dĩ Nhu đang rảnh nên mua cuốn sách dạy nấu ăn của phương Tây để nghiên cứu, nhưng mới nghỉ ngơi mấy ngày, cô đã bị giáo sư Wells phái đến cục cảnh sát tham gia khám nghiệm tử thi.

"Xảy ra án mạng sao?" Thương Dĩ Nhu gọi điện hỏi cảnh sát trưởng James.

"Hôm qua chúng tôi tìm được một thi thể nữ, sau khi xét nghiệm DNA chứng minh đó chính là Tiểu Văn người Trung Quốc. Pháp y của cục cảnh sát đang mang thai, không thể khám nghiệm thi thể đã thối rữa, những thực tập sinh mới tới e là không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy nên chúng tôi chỉ đành mượn nghiên cứu sinh của trường các cô. Trong số đó cô là người có nhiều kinh nghiệm nhất, giáo sư Wells đã đề cử cô."

Nếu là giáo sư đề cử thì đương nhiên không thể từ chối, hơn nữa Thương Dĩ Nhu là người trong nghề, cô không thể bài xích việc tiếp xúc với thi thể, thậm chí cô còn muốn nghiên cứu sâu hơn. Thi thể tuy không biết nói nhưng họ có thể thông qua một cách đặc biệt để truyền đạt một vài tin tức. Phiên dịch lời họ muốn nói, giải mã bí ẩn giấu trong thi thể là ý nghĩa mà pháp y tồn tại.

Thương Dĩ Nhu đến cục cảnh sát, trùng hợp gặp Tuyết Lợi đến nhận thi thể. Cô ấy mang khẩu trang nhưng vẫn để lộ đôi mắt sưng húp.

"Sao chị Khúc lại đến đây?" Tuy hai người đã thân hơn nhưng Tuyết Lợi luôn gọi Thương Dĩ Nhu là chị Khúc.


"Tôi chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi của Tiểu Văn."

Nghe vậy, Tuyết Lợi bật khóc: "Tiểu Văn đã chết hơn ba tháng, tuy thời tiết không quá nóng nhưng cũng đã thối rữa. Chỉ cần nghĩ đến việc Tiểu Văn hoạt bát đáng yêu nay lại biến thành thi thể, tôi vẫn không chấp nhận được sự thật."

Thương Dĩ Nhu hoàn toàn hiểu tâm trạng của Tuyết Lợi, cô cùng cô ấy vào cục cảnh sát. Cảnh sát James bậc cha chú đích thân ra đón Thương Dĩ Nhu, còn gọi thêm một cảnh sát nữ đi cùng.

Cảnh sát nữ đưa Thương Dĩ Nhu và Tuyết Lợi đến khoa pháp chứng, thi thể của Tiểu Văn hiện được đặt trong phòng giải phẫu. Thang máy vừa xuống tầng hầm, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Tuyết Lợi rùng mình quấn chặt áo khoác.

Thương Dĩ Nhu biết việc nhận dạng thi thể là đả kích lớn nhất với bất kỳ ai, tuy Tuyết Lợi và Tiểu Văn không phải người thân nhưng họ ở bên nhau bao nhiêu năm, nói về tình cảm, bọn họ chẳng khác nào người nhà.

Vào phòng giải phẫu, bọn họ liền thấy một thi thể được phủ vải trắng nằm trên giường. Lúc này Thương Dĩ Nhu mới hiểu tại sao James lại nói việc xác nhận thi thể là Tiểu Văn phải làm xét nghiệm DNA bởi vì cả khuôn mặt đã bị hủy.

Vừa thấy thi thể, Tuyết Lợi lập tức lảo đảo, nếu không phải được Thương Dĩ Nhu đỡ lấy, cô ấy chắc chắn đã ngã xuống đất.

"Là Tiểu Văn, chính là Tiểu Văn!" Giọng Tuyết Lợi run rẩy, ngay cả tay cũng run run, "Đó là bộ quần áo Tiểu Văn mặc hôm ấy!"

Thật ra nhận dạng thi thể chỉ là một trình tự trong công việc, kết quả xét nghiệm DNA chắc chắn không sai, thi thể này là Tiểu Văn. Thấy trạng thái của Tuyết Lợi không ổn, Thương Dĩ Nhu nhẹ nhàng hỏi cô ấy có muốn xem kỹ hơn không. Tuyết Lợi miễn cưỡng gật đầu, quay đầu lại: "Ở mắt cá chân bên phải của Tiểu Văn có một nốt ruồi to bằng hạt gạo."

Thương Dĩ Nhu đến gần, quả nhiên phát hiện nốt ruồi ngay vị trí mà Tuyết Lợi nói. Như vậy, thân phận người chết được xác nhận, không còn nghi ngờ gì nữa.

Tuyết Lợi bật khóc, nước mắt thấm ướt khẩu trang, đôi mắt càng sưng.

Cảnh sát đưa Tuyết Lợi ra ngoài, Thương Dĩ Nhu mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay đội mũ. Khoa pháp y có sắp xếp một pháp y thực tập làm trợ thủ cho cô, đó là một soái ca tóc vàng mắt xanh. Cậu ta cởi tất cả quần áo trên người nạn nhân ra, chuẩn bị sẵn sàng dụng cụ giải phẫu, cũng đã khử trùng xong.

Trước đó cậu ta đã nghe nói về Thương Dĩ Nhu là pháp y người Trung Quốc đang làm việc trong phòng thí nghiệm của giáo sư Wells, nhưng cậu ta hoàn toàn không ngờ cô lại xinh hơn tưởng tượng. Thương Dĩ Nhu có nét đẹp đặc trưng của người phương Đông, nếu không phải đang đứng ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ Thương Dĩ Nhu là minh tinh hoặc quý tộc.

Một cô gái như vậy lại chọn làm pháp y, thậm chí hơn rất nhiều đàn ông như họ. Cậu ta không khỏi thấy xấu hổ, đồng thời có hơi nghi ngờ năng lực của cô.

Nhưng khi Thương Dĩ Nhu đứng trước bàn giải phẫu, nhìn tất cả động tác của cô đều nghiêm túc chỉnh chu, tất cả nghi ngờ trong đầu cậu ta lập tức biến mất.

Thi thể thối rữa toát ra mùi hôi nồng nặc. Trong khoang miệng và lỗ mũi của nạn nhân có giòi bọ, chính cậu ta còn thấy buồn nôn nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn vô cùng bình tĩnh.

Thương Dĩ Nhu kiểm tra bên ngoài thi thể trước, nhát dao trước ngực là vết thương trí mạng, trên mặt có mười lăm nhát dao, những vị trí khác không hề bị thương.

"Trước ngực đọng một lượng máy lớn do hung khí đâm vào động mạch tim gây ra. Hung thủ dùng hung khí đâm vào tim khiến nạn nhân chết trước, sau đó mới hủy hoại khuôn mặt. Từ lượng máu chảy ra và trạng thái vết thương thì nó được tạo thành sau một giờ tử vong." Nói đến đây Thương Dĩ Nhu dừng lại, cô kiểm tra vết thương trên mặt và trước ngực, cảm thấy phán đoán của mình không sai.