Nghe xong câu chuyện của Trương Lượng, ai nấy đều thổn thức. Vì một kẻ sao chép mà giết nhiều người như vậy, đáng sao? Sự việc không quá phức tạp, nhưng hai nhân vật chính một người đã tự sát, một kẻ trở thành hung thủ giết người, tất cả đều do tâm lý của họ không khỏe mạnh.
"Cậu có hối hận không?" Khúc Mịch hỏi câu cuối cùng.
Trương Lượng bật cười: "Tại sao tôi phải hối hận, con người dù gì cũng phải chết. Sống không ra người không ra ma thì chi bằng chết sớm rồi đi đầu thai. Kiếp này ông trời không công bằng với tôi, kiếp sau phải bồi thường cho tôi gấp trăm lần. Hơn nữa tôi chết cũng không hề cô đơn, có nhiều người đi cùng tôi như vậy, còn cả Lá Cây Bách đang chờ. Vả lại tôi sống đến từng này tuổi cuối cùng cũng có người chú ý đến tôi. Tôi tạo ra kế hoạch báo thù hoàn hảo, ly kỳ hơn cả tiểu thuyết. Trong hiện thực, tôi không còn là kẻ tàn phế, tôi là người thành công! Tôi đã có được thứ mình muốn, chết cũng không tiếc!"
Khúc Mịch không nói nhiều với hắn nữa, giao lại việc thẩm vấn cho Mạnh Triết, bảo hắn khai ra quá trình giết người, ngoài ra còn phải đưa hắn đi xác nhận hiện trường. Phần công việc còn lại Khúc Mịch không tham gia mà giao cho đội hình sự xử lý.
Vụ án này kéo dài suốt một tháng, hiện đang là mùa đông, cả ngày Thương Dĩ Nhu đều ở nhà, nếu không gọi điện tám chuyện với Khang Chỉ Kỳ thì là làm luận văn.
Vụ án kết thúc, Khúc Mịch cũng rảnh rỗi. Bọn họ quyết định đi thăm người thân. Đây là năm mới đầu tiên của Thương Dĩ Nhu sau khi gả vào nhà họ Khúc, đương nhiên phải đi chúc tết.
Bọn họ mang rất nhiều quà đi thăm ông nội bà nội, sau đó là ông ngoại bà ngoại, cuối cùng là các cô chú dì cậu.
Đến mỗi một nơi, Thương Dĩ Nhu đều được nhận một bao lì xì dày. Cô là con dâu đầu tiên của lứa cháu nhà họ Khúc, các bậc phụ huynh đều rất thích cô. Thương Dĩ Nhu nhận lì xì đến mỏi tay thì phía Khúc Mịch lại phải bỏ ra rất nhiều, bởi vì mấy đứa em trong nhà ai cũng vươn tay đòi tiền mừng tuổi.
Bọn họ dành nửa tháng đi thăm họ hàng. Thấy gần đến tết nhà chưa có gì, mẹ Khúc kéo Thương Dĩ Nhu đi dạo phố. Hai người đàn ông trong nhà đương nhiên trở thành vệ sĩ, tài xế kiêm xách túi.
Từ lúc Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu về nước tủ lạnh trong nhà chưa từng thiếu đồ ăn, hôm nay đi dạo mẹ Khúc mua thêm bột mì, định tối về làm vằn thắn. Thương Dĩ Nhu thì mua thêm khoai lang và khoai sọ, chuẩn bị làm mâm cơm đầy đủ các món.
Khúc Mịch đi mua pháo hoa, nhà họ có sân, có thể chơi vui vẻ.
Về đến nhà, bốn người cùng vào bếp, may mà nhà bếp đủ rộng, bọn họ vừa nấu ăn vừa trò chuyện, không ai thấy mệt. Mỗi người chịu trách nhiệm làm ba món, Thương Dĩ Nhu củ cải đường, bánh croquette và cá chua ngọt. Mẹ Khúc chỉ chịu trách nhiệm xào rau, món canh không ai dám để bà làm nữa.
Bọn họ loay hoay dưới bếp hơn một tiếng, cuối cùng cũng có thể ăn. Cả gia đình quây quần bên nhau, bố Khúc khui chai champagne, mọi người cụng trước một ly, bố Khúc với tư cách là chủ nhà đứng lên phát biểu, Thương Dĩ Nhu vỗ tay cổ vũ.
"Mau ăn đi, đồ ăn sắp lạnh rồi." Mẹ Khúc cười liếc xéo bố Khúc, "Thời trẻ sống với ông ngoài thiên nhau, có bao giờ thấy ông nói nhiều như vậy đâu! Bây giờ về hưu rồi thì lại thích thuyết giáo. Ăn bữa cơm đoàn viên thôi mà cũng phải nghe ông dong dài!" Nói rồi, mẹ Khúc gắp đồ ăn cho ông.
Từ khi gặp tai nạn giao thông, bố Khúc đã hiểu thêm được nhiều điều. Đời người thứ quan trọng nhất không phải sự nghiệp, mà là tình thân. Thời điểm ông nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, chỉ có bạn già, con trai và con dâu tốt, nhất là bạn già, tắm rửa, đưa ông đi đại tiểu tiện, chưa từng chê hay trách móc câu nào.
Ông cảm thấy mình sống gần hết đời người mới hiểu thế nào là nhà. Bây giờ ở trước mặt con trai và con dâu bạn già nói mình như vậy, ông không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: "Chỉ là nhất thời nổi hứng nên cảm thán vài câu thôi, mọi người có thể vừa ăn vừa nghe, đây không phải lãnh đạo mở họp, nghiêm túc làm gì chứ?"
"Không cần bọn tôi nghiêm túc lắng nghe thì ông nói làm gì?" Mẹ Khúc cũng cười, "Mau ăn thôi."
Ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên họ xem xuân vãn.
"Nữ minh tinh đang hát tên gì ấy nhỉ, nghe đồn là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng mấy năm nay. Nhưng sao bố nghe chẳng thấy hay gì cả, còn khó nghe hơn kinh kịch." Bố Khúc không thích nghe nhạc của giới trẻ, xem thần tượng ca nhạc vừa hát vừa múa, ông chỉ thấy đau đầu.
"Cô ấy tên Tuyết Lợi, là tiểu thiên hậu nhạc pop." Thương Dĩ Nhu cũng không biết quá nhiều, chỉ nghe Khang Chỉ Kỳ nhắc mãi nên nhớ.
Khang Chỉ Kỳ vốn là fan trung thành của Bong Bóng bây giờ đã chuyển sang thành fan của Tuyết Lợi.
Khang Chỉ Kỳ bảo mọi thứ trên mạng quá ảo, không bằng thần tượng người ngoài đời thật. Tuyết Lợi này vốn là người mẫu ảnh, sau này có lần cùng bạn đi thử giọng, chỉ mới hát thử hai câu đã được công ty đĩa nhạc nhìn trúng. Khi đó bốn cô gái được ra mắt trong một nhóm nhạc, sau này tan rã. Trong bốn người chỉ có Tuyết Lợi phát triển tốt nhất.
"Vóc dáng cô gái này đẹp thật, có điều cách trang điểm và quần áo hiện đại quá mẹ không chấp nhận được." Mẹ Khúc vừa lắc đầu vừa ăn bánh croquette, "Miếng này ngon quá, ngoài giòn trong mềm, người bình thường không thể làm được đâu, Dĩ Nhu đúng là quá giỏi!"
Thương Dĩ Nhu xấu hổ: "Nếu mọi người thích thì sau này con sẽ thường xuyên làm."
"Không cần đâu, phiền phức quá, mẹ nhìn thôi cũng thấy mệt." Mẹ Khúc từ chối.
Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện vừa xem TV, Thương Dĩ Nhu đi kiểm tra củ cải đường để lát nữa dùng làm vằn thắn. Bọn họ không làm nhiều, chớp mắt là xong việc. Đến 23 giờ, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch ra ngoài sân đốt pháo hoa, mẹ Khúc ở dưới bếp nấu, chỉ cần chờ đến đúng 0 giờ là ăn.
Khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, năm mới đến. Mẹ Khúc bảo Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu vào ăn sủi cảo. Thương Dĩ Nhu vừa cắn một miếng liền dừng lại, cô lấy ra một đồng xu trong miệng, mẹ Khúc thấy thế liền bật cười.
"Xem ra năm nay con sẽ tiền vô như nước rồi." Thì ra mẹ Khúc cố tình bỏ đồng xu vào, ai ăn được thì năm mới sẽ có may mắn.
Ăn xong không thể đi ngủ ngay, Thương Dĩ Nhu lên mạng trò chuyện với nhóm Lily, kể cho họ nghe tết Âm Lịch của người Trung Quốc, còn gửi ảnh bữa cơm tất niên, đốt pháo hoa cho họ xem.
Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ Thương Dĩ Nhu mới đi ngủ, kết quả đến hôm sau 10 giờ họ mới dậy. Người cổ đại ăn tất niên xong phải đón giao thừa, mùng một năm sau phải dậy sớm chúc tết người lớn, thật sự không biết sao họ làm được.
Nhà họ Khúc cũng có thông lệ chúc tết nhưng đơn giản hơn nhiều. Mùng một họ đến nhà ông nội, tất cả con cháu trong nhà đều có mặt cùng ăn bữa cơm đoàn viên, mùng hai thì đến nhà ngoại. Đến mùng ba là ngày các anh chị em đi chúc tết quà lại, mãi đến mùng mười lăm, bốn người gia đình họ Khúc lại ăn bữa cơm đoàn viên.
Năm nay lập xuân vào tháng giêng, sau lập xuân, thời tiết liền trở nên ấm áp. Đến ngày hai tháng hai, trời bắt đầu đổ mưa phùn.
Mẹ Khúc cứ nhắc mãi: "Năm nay ấm sớm quá, mùa đông còn chưa đủ."
Thương Dĩ Nhu biết bà không nỡ để mình và Khúc Mịch về Toronto. Kỳ nghỉ sắp kết thúc, thời tiết bên Toronto cũng ấm dần, trường đại học khai giảng trở lại, các sinh viên đều quay về trường.
Mẹ Khúc không nói gì, chỉ bắt tay vào làm dưa muối. Bà biết không giữ được hai người, họ còn trẻ, còn rất nhiều lý tưởng muốn thực hiện.
Thương Dĩ Nhu muốn ở lại lâu hơn nhưng giáo sư Wells gửi email nói đề tài nghiên cứu của họ bước sang giai đoạn tiếp theo, bảo cô mau về.
Cô vội gia hạn visa, mua vé máy bay, cùng Khúc Mịch bay về Toronto.